Người Cầm Quyền

Chương 615: Chương 615: Tổ ong vò vẽ




Theo cách nói của Phạm Đồng Huy, cái gọi là công ty đầu tư mới thành lập của cục công nghiệp than đá tỉnh, không chỉ được ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh Lý Trọng Hỷ ủng hộ, hiện giờ còn nhận được khẳng định của chủ tịch Tỉnh Yến Sơn Cao, đồng thời sắp mở hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh thông qua, hình thành văn kiện Ủy ban nhân dân tỉnh.

Làm như vậy, Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu nếu không đồng ý, vậy là chống lại Ủy ban nhân dân tỉnh rồi. Cái này cùng với việc thành phố Tân Châu chống lại Cục công nghiệp than đá thì tình hình lại không giống nhau. Vì nghiêm túc mà nói, Ủy ban nhân dân thành phố và Cục công nghiệp than đá có quan hệ bình đẳng với nhau. Nhưng Ủy ban nhân dân thành phố lại nằm dưới lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh, hai bên đều có quan hệ lệ thuộc, do đó chính sách phương châm của Ủy ban nhân dân tỉnh, Ủy ban nhân dân cấp dưới nhất định phải nghiêm túc làm theo.

Cho nên, nghe Phạm Đồng Huy nói vậy, Hàn Đông hiểu được hiện giờ việc này càng thêm phức tạp hơn.

- Mặc kệ anh ta, nếu Yến Sơn Cao muốn nhiều vậy, thế thì đừng trách mình lúc chống chọi với y xem y xuống bằng cách nào.

Cúp máy điện thoại, Hàn Đông lắc đầu nói, dù gì chuyện cũng đã như vậy, mình không thể buông tay, hơn nữa với việc này, Hàn Đông cũng không sai.

Đổi lại bất kỳ người nào khác, đứng về phía lập trường của Hàn Đông, đều cố gắng nắm lấy quyền chủ động của khai thác than đá trong tầm tay.

Mà Tần Vỹ Quân của cục công nghiệp than đá, cùng với Lý Trọng Hỷ và Yến Sơn Cao, không phải hoàn toàn xuất phát từ góc độ công việc. Họ cố gắng thúc đẩy công ty đầu tư này, mục đích chủ yếu vẫn là chống đối Hàn Đông.

Tần Vỹ Quân thì không cần nói rồi, Hàn Đông và Lý Trọng Hỷ từng có xung đột, mà Lý Trọng Hỷ cũng vì thế mà từng bị Nguyên Hằng Kiện chỉnh lý qua.

Còn về Yến Sơn Cao, tuy trước đó Hàn Đông chưa từng xảy ra xung đột trực tiếp nào với ông ta, nhưng Hàn Đông cũng đứng chung với Nguyên Hằng Kiện, bắt đầu từ cái ngày làm Quyền Chủ tịch thành phố, cho đến hiện tại chính thức được chọn làm Chủ tịch thành phố, Hàn Đông đều không chủ động tìm đến tìm Yến Sơn Cao để báo cáo công việc.

Mặc dù Hàn Đông biết được vì sao họ lại chống đối mình, chống đối Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu, nhưng Hàn Đông tuyệt đối không khuất phục.

Hơn nữa, về việc khu công nghiệp xanh, Hàn Đông đã nhận được Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện ủng hộ, dù Ủy ban nhân dân Tỉnh đưa ra văn bản như vậy, đến lúc đó Tỉnh ủy cũng có thể hủy bỏ. Dù Tỉnh ủy không chủ động hủy nó, có Nguyên Hằng Kiện hỗ trợ, Hàn Đông cũng có thể xem công ty đầu tư này là rác rưởi, muốn làm thế nào thì làm.

Đối với tên Tần Vỹ Quân, Hàn Đông không biết y có phải vì duyên cớ của Lý Trọng Hỷ mà chống đối mình, hay vì y vốn dĩ có thành kiến gì với mình nên mới như vậy. Nhưng cho dù là lý do gì, Hàn Đông cảm thấy tên này thật sự đáng ghét, nếu có cơ hội, nhất định phải cho tên này một bài học mới được.

Chiều thứ bảy, Hàn Đông và Nguyên Á Văn, Chu Chính cùng đến Thanh Vân sơn trang dùng cơm, cùng đi chung còn có Viên Thanh Yến và Phương Lỵ.

Viên Thanh Yến và Phương Lỵ hiện giờ hiển nhiên đã trở thành một đôi bạn thân, ngồi chung với nhau không ngừng tán ngẫu.

Mà Hàn Đông và Chu Chính, Nguyên Á Văn ba người cũng vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Nguyên Á Văn hiện nay là Phó bí thư quận Cao Bình, phân quản công việc Đảng, là nhân vật thứ ba quận ủy; còn Chu Chính là Phó chủ tịch quận kiêm Cục trưởng công an, cũng là nhân vật có quyền trong khu vực.

Ngoài ra, cộng thêm ủy viên huyện ủy huyện Vũ An, Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực huyện Tả Nhất Sơn.

Độ tuổi của ba người chưa đến ba mươi, lại là thân tín của chủ tịch Hàn Đông, tuổi tác lại không nhiều so với Hàn Đông. Tại thành phố Tân Châu, hiện giờ bắt đầu lưu truyền một cách nói về phái tráng sĩ, đương nhiên là về Hàn Đông, Nguyên Á Văn, Chu Chính, Tả Nhất Sơn là ba chiếc xe ngựa đi theo.

Còn về cách nói của tráng sĩ, đương nhiên không ai dám nói rõ ra, hơn nữa người nói, có người vì trong lòng đố kỵ, giận vì mình không thể trở thành một trong các thành viên; có người nói lên tình hình này, lại mang tâm trạng nham hiểm, muốn làm hỏng danh tiếng của Hàn Đông và đắ người Nguyên Á Văn, nói họ lập thành nhóm nhỏ.

Chẳng qua, những nghị luận và câu nói này, tạm thời Hàn Đông vẫn chưa nghe được.

Mà người đầu tiên nghe được nghị luận này, chính là Chu Chính. Y là Cục trưởng công an quận Cao Bình, những thông tin này, đương nhiên sẽ biết nhiều hơn so với những người khác.

Hàn Đông nghe Chu Chính nói, cũng không quá bận tâm, nói:

- Muốn làm một tí việc, muốn không có chút lời ra tiếng vào, trên căn bản là không thể. Tuy nhiên, mấu chốt là, mọi người nên làm tốt việc của mình, nên làm ra thành tích, dù có nhiều người bàn luận, vậy thì đã thế nào. Ngược lại, nếu các anh chiếm vị trí, nhưng việc gì đều làm không tốt, cho dù không ai dị nghị, vị trí của các anh cũng trụ không vững.

Chu Chính cười hì hì, nói:

- Lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi không để anh mất mặt đâu, cứ để đám người dị nghị đó xem thực lực của chúng tôi.

Nguyên Á Văn cũng nói:

- Cho dù ở vị trí nào, chúng tôi cũng toàn tâm toàn sức làm tốt trách nhiệm công việc của mình, có lãnh đạo hỗ trợ, tôi không tin chúng tôi không làm tốt công việc được.

Hàn Đông cười nói:

- Chỉ cần có lòng tin là được, thành phố Tân Châu hiện nay đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, cơ hội cũng rất nhiều, chỉ cần chúng ta nghiêm túc làm, chắc chắn sẽ làm ra thành tích.

Viên Thanh Yến cười nói:

- Tôi nói mấy lãnh đạo các anh, trong giờ ăn không được bàn đến công việc, nói những chuyện khác không tốt sao?

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Nói cũng phải, không thì hai cô ở đây nghe đến nỗi ngủ gục mất.

Nguyên Á Văn cười ha hả nói:

- Đúng rồi, nghe nói Chu Chính sắp lên chức, động tác của các anh cũng nhanh đấy.

- Cái gì thế?

Viên Thanh Yến nhỏ nhẹ nói, sắc mặt nhất thời đỏ ửng lên.

Hàn Đông hơi sửng sốt, lập tức hiểu đó là chuyện gì, cười nói với Chu Chính:

- Anh đấy cũng nên tích cực, cần cố gắng để dành tiền mua sữa rồi.

Chu Chính cười hì hì, vẻ mặt hơi đắc ý, nói:

- Các anh là chú bác, thì nên chuẩn bị bao đỏ đi

Viên Thanh Yến đưa tay véo vào cánh tay của anh ta, nói khẽ:

- Còn sớm mà...

Phương Lỵ cười nói:

- Có sớm thì cũng không để mọi người đợi một năm mà, chúc mừng chị Yến.

Hiện tại, Phương Lỵ đã dần dần thích nghi được thân phận của nhóm người Hàn Đông, so với trước đây thoải mái hơn. Nếu như với ngày xưa, đừng bảo nói đùa, chỉ là tùy tiện trò chuyện, trên mặt cũng hơi đỏ ửng, nói hai câu liền cúi đầu xuống.

Nhận được ủy thác của Nguyên Á Văn, lần trước Hàn Đông đến nhà anh ta dùng cơm với ba mẹ anh ta, khéo léo nói đến chuyện của anh ta và Phương Lỵ.

Mà lúc đó mẹ của Nguyên Á Văn hơi ngạc nhiên hỏi Hàn Đông về tình hình của Phương Lỵ, hỏi tướng mạo nhân phẩm của cô ấy thế nào. Còn về Nguyên Hằng Kiện lại không có ý kiến gì, chỉ nói thanh niên nên lấy sự nghiệp làm trọng.

Hiện giờ đã trải qua một quãng thời gian rồi, không biết Nguyên Á Văn cùng với gia đình nói chuyện như thế nào. Chuyện này, thật ra nên dựa vào bản thân để cố gắng giành lấy mới được, người ngoài cuộc chỉ có thể cho ý kiến. Hàn Đông cảm thấy, nếu thái độ Nguyên Á Văn vô cùng kiên quyết, nhất định phải cưới Phương Lỵ, chắc rằng ba mẹ của y cũng sẽ đồng ý.

Lúc này Viên Thanh Yến kéo tay của Phương Lỵ, cười nói:

- Tiểu Lỵ, em và Á Văn khi nào có chuyện vui đây, mọi người đều đang đợi uống rượu mừng của hai người đó.

Sắc mặt của Phương Lỵ liền trở thành quả táo đỏ, cô ta ngượng ngùng cúi đầu, tuy nhiên rất nhanh lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đỏ ửng nói:

- Em... Em lại không thể làm chủ.

Chu Chính liền xông vào Nguyên Á Văn nói:

- Nghe chưa, bây giờ xem anh thôi đó.

Nguyên Á Văn cũng hơi đỏ mặt, anh ta cầm lấy ly rượu, nói:

- Nhanh thôi, nhanh thôi, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu...

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh ta, mọi người không kiềm chế liền cười phá lên.

Trên thực tế, những người ngồi đây, tuổi tác không kém xa, tuy trong thể chế có phân biệt trên dưới, nhưng hiện tại giờ riêng tư, mọi người đều là quan hệ bạn bè với nhau, do đó cùng nhau tụ tập trò chuyện, nói đùa, cũng là một cách để thư giãn.

Ăn cơm xong, đương nhiên do Nguyên Á Văn chi tiền, lần dùng cơm này, cũng xem như chúc mừng anh ta lên chức.

Vốn dĩ theo lời đề nghị của Chu Chính, dùng cơm xong mọi người sẽ đến tìm một nơi uống trà, chơi mạc chược. Chẳng qua bị Viên Thanh Yến bác bỏ, ý của cô ấy là đã lâu không đi hát rồi, rất khó mọi người cùng thư giản, nên tìm một nơi để hát.

Phương Lỵ là người đầu tiên đứng lên đồng ý lời đề nghị của Viên Thanh Yến, hai cô gái này có chung ý kiến, ba người kia với phong cách lịch sự, liền không ai đưa ra ý kiến phản đối.

Chu Chính nói:

- Vậy thì đến Ảo Mộng thành, bây giờ đã đổi chủ kinh doanh rồi, hình như là một Hoa kiều, sửa tên thành Ảo Mộng thành ca, nghe có vẻ không tệ.

Từ sau vụ việc lần trước, Ảo Mộng thành đã đóng cửa vài tháng, cho đến gần đây mới sửa lại, đồng thời sửa lại cái tên để làm lại từ đầu.

Trên thực tế, trước nay, Chu Chính từng xin qua chỉ thị của Hàn Đông, đồng thời Cục trưởng cục công an thành phố Mã Vũ Kim cũng đến chỗ Hàn Đông để báo cáo việc này, chẳng qua Hàn Đông sớm đã không xem việc này trong lòng, đương nhiên cũng không làm khó.

Nếu không, cái Ảo Mộng thành ca này cũng không dễ dàng nhanh chóng mở lại, cái đống rác này không biết để đến bao giờ.

Vì ba người đàn ông đều uống rượu, cho nên Viên Thanh Yến và Phương Lỵ cùng đi lấy xe.

Hàn Đông bọn họ đứng trước cửa trò chuyện, lúc này phía sau đi đến vài người, vừa đi còn vừa nói chuyện lớn tiếng, vừa nghe giọng liền biết đã uống rượu vào.

Ba người liền đứng sang một bên, tuy ba người tại địa bàn của quận Cao Bình, nếu muốn đi ngang hay dọc, căn bản một chút vấn đề cũng không có. Tuy nhiên họ không phải loại người độc đoán, cũng không thể hiện mình phi phàm trong tình hình này.

- Ủa, Bí thư Nguyên...

Đám người đó đi tới, một người trong đó liền nhận ra Nguyên Á Văn, cất tiếng ngạc nhiên.

Những người còn lại cũng đi theo và khách sáo chào hỏi.

Lúc Hàn Đông và Chu Chính quay đầu lại, đám người này nhất thời đều ngơ ngác, lập tức cung kính và hưng phấn đi lên chào hỏi.

Trong đám người này, Hàn Đông chỉ nhận ra một người, chính là Trương Tùng Nghệ cha vợ của Vu Đại Lực, nhìn vẻ mặt của họ, dường như đều do Trương Tùng Nghệ làm chủ.

Chú ý được ánh mắt của những người đó liền lóe lên vài tia sáng, Hàn Đông hướng về phía Trương Tùng Nghệ gật đầu, không nói gì.

Dù sao cấp bậc của Hàn Đông cùng với nhóm người này khác biệt quá lớn, hơn nữa cũng không quen biết, cho nên cũng không có gì đáng nói, ngược lại Chu Chính cùng Nguyên Á Văn nói vài câu với họ.

Lúc này Viên Thanh Yến và Phương Lỵ mỗi người tự lái xe tới, ba người lần lượt lên xe.

Nhóm người Trương Tùng Nghệ cung kính đứng bên đường, khẽ cúi lưng, tiễn ba người đi.

- Không ngờ lại có thể gặp được Chủ tịch Hàn.

Một người hơi béo nhìn chiếc xe rời xa, trong miệng lầm bầm nói.

- Đúng, vốn dĩ nghe nói Bí thư Hạ thích ăn uống giải trí tại Mục Mã sơn trang, còn chủ tịch Hàn thích dùng cơm tại Thanh Vân sơn trang, tôi còn tưởng là giả nữa.

- Ha, vậy sau này chúng ta nên đến Thanh Vân dùng cơm nhều hơn, trước lạ sau quen, hôm nào có thể kính một ly rượu với Chủ tịch Hàn, vậy thì quá tốt rồi.

- Đúng rồi, lão Trương, xem ra Chủ tịch Hàn ấn tượng không tồi với anh.

- Đúng đó, Chủ tịch Hàn lại quá xem trọng con rễ Vu Đại Lực của anh, sau này nên chiếu cố chúng tôi đó.

Nhóm người đó đứng hàn thuyên rất hưng phấn.

Còn Trương Tùng Nghệ được mọi người khen ngợi, trong lòng cũng hơi đắc ý. Tuy lúc nãy Hàn Đông chỉ nhìn y gật đầu chào, không nói một câu, nhưng đã khiến y vô cùng kích động.

- Ha ha, thật ra Đại Lực cũng chỉ lái xe cho Chủ tịch Hàn mà thôi.

Vẻ mặt Trương Tùng Nghệ không che được nụ cười, nói:

- Chẳng qua, Chủ tịch Hàn là một người biết thông cảm, bình thường không có việc gì làm, thường cũng không gọi Đại Lực.

Trong tình hình bình thường, tài xế là người vô cùng thân cận với lãnh đạo, có việc gì lãnh đạo cũng gọi tài xế đi làm, cho nên căn bản tài xế đều vây quanh lãnh đạo. Tuy nhiên, lần trước Vu Đại Lục đám cưới, Hàn Đông cũng đích thân đến tham dự, mọi người cũng biết, cho nên Trương Tùng Nghệ cũng không nhấn mạnh điểm này, y đem chuyện Hàn Đông thông cảm cho vu Đại Lực, toát lên quan hệ giữa Vu Đại Lực và Hàn Đông, không chỉ đơn giản là quan hệ giữa tài xế và lãnh đạo.

Mọi người khen tụng hai câu, lúc này Trương Tùng Nghệ lại tỏ vẻ thần bí nói:

- Các anh không biết tại sao Chủ tịch Hàn lại đối xử tốt với Đại Lực nhà tôi sao, nói cho các anh biết, trước khi Đại Lực chuyển công việc, là bộ đội đặc chủng của quân khu Tân Châu, cậu ta là cảnh vệ trưởng của một lãnh đạo, còn mọi người biết phu nhân của Chủ tịch Hàn là ai không?

- Ai vậy?

Vẻ mặt hiếu kỳ của mọi người cùng hỏi.

Trương Tùng Nghệ nói:

- Là thân thích của vị lãnh đạo đó, khi Chủ tịch Hàn còn làm Phó chủ tịch huyện tại thành phố Vinh Châu, thì đã quen biết Vu Đại Lực, hơn nữa có một lần còn do Vu Đại Lực đưa Chủ tịch Hàn từ Thục Đô về Vinh Châu.

Trên thực tế, những gì anh ta nói cũng không phải đúng hết, điều này vì Vu Đại Lực muốn đối phó y, nên đã tiết lộ một số thông tin.

Nhưng với người khác nghe vậy, thì càng ngày cảm thấy, quan hệ giữa Hàn Đông và Vu Đại Lực rất gần gũi, không ngờ quen biết đã nhiều năm, do đó đều khen Trương Tùng Nghệ.

Trong lòng Trương Tùng Nghệ đắc ý, cộng thêm lúc nãy vừa uống rượu, đột nhiên có chút lâng lâng.

Lúc này, nhóm người Hàn Đông ngồi trong phòng hát của Ảo Mộng thành ca.

Uống một ngụm rượu, Chu Chính nói nhỏ:

- Lãnh đạo, gần đây trong cục thường nhận được thư tố cáo, nói Mục Mã sơn trang có một ổ mại dâm…

Hàn Đông liếc nhìn y một cái, không nói gì.

Liên quan đến chuyện Mục Mã sơn trang, thật ra Hàn Đông cũng có nghe qua, hơn nữa Hàn Đông cũng biết Hạ Kim Cường thích đến Mục Mã sơn trang

Nguyên Á Văn cười hì hì nói:

- Nó không chỉ là một tổ nhền nhện, mà còn là một tổ ong vò vẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.