Mấy năm nay thay đổi của Vinh Châu rất lớn, bất kể là kinh tế hay là
phương diện khác, lãnh đạo về xem đi, nhất định có thu hoạch.
Chu Chính cười híp mắt, nói.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Vinh Châu mang rất nhiều kỷ niệm, có thời gian tôi sẽ quay về.
Ở tỉnh Tây Xuyên, nơi Hàn Đông từng làm gồm có thành phố Thục Đô, thành phố Vinh Châu và Tân Châu. Mà thời gian ở thành phố Thục Đô, Hàn Đông
làm Trưởng phòng số 2 Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chức không to, quyền
lực không nhỏ, nhưng ảnh hưởng đối với thành phố Thục Đô vẫn không phải
rất lớn. Mà ở thành phố Vinh Châu, Tân Châu thì khác, Hàn Đông ở hai
thành phố này làm được rất nhiều thành tích, tích lũy được rất nhiều
kinh nghiệm, cũng để lại rất nhiều kỷ niệm.
Thành phố Tân
Châu và Vinh Châu là căn cứ địa trọng yếu nhất của Hàn Đông ở tỉnh Tây
Xuyên, cho dù Hàn Đông rời khỏi đây lâu rồi, nhưng hắn tin rằng ảnh
hưởng của mình đối với hai nơi này vẫn rất lớn.
Thành phố
Vinh Châu là địa phương Hàn Đông công tác khi mới tham gia vào quan
trường, ở đây để lại rất nhiều kỷ niệm, Hàn Đông cả đời đều không thể
nào quên.
Hai nơi này đối với Hàn Đông đang đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên là căn cứ địa, là hậu phương lớn của Hàn Đông.
Cho nên Hàn Đông vô cùng quan tâm đến hai địa phương này, nếu như đến
cả hai địa phương này đều không nắm trong tay được, vậy hắn sao có thể
triển khai công việc được.
Nghe giọng điệu của Chu Chính,
dường như anh ta ở thành phố Vinh Châu không tốt lắm, điều này làm cho
Hàn Đông thấy có chút kỳ quái.
Mặc dù nói tình nghĩa của Hàn
Đông và Chu Chính vẫn còn, nhưng dù sao không công tác cùng một chỗ, cho nên không biết hết chuyện của Chu Chính. Hơn nữa từ góc độ của Chu
Chính, anh ta cũng không thể chuyện gì cũng nói với Hàn Đông.
Hàn Đông chỉ biết Chu Chính bây giờ là Phó chủ tịch thành phố Vinh
Châu, Phó chủ tịch thành phố gần ba mươi tuổi đương nhiên là hiếm có.
Điều này có liên hệ rất lớn đến việc anh ta quan hệ với Hàn Đông, nếu
không thì cho dù anh ta có ưu tú thế nào thì con đường làm quan của anh
ta cũng không thể thuận lợi như vậy. Phải biết rằng thành phố Vinh Châu
có nhiều cán bộ cấp Cục trưởng như vậy, có một số người tuổi đã cao, đầu đã hoa râm rồi mà còn chưa lên được cấp Phó giám đốc sở.
- - Vậy chúng tôi mong lãnh đạo đại giá rồi.
Chu Chính cười hì hì nói, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
Bây giờ cuộc sống của anh ta ở thành phố Vinh Châu cũng không như ý,
mặc dù là Phó chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc sở, nhưng lại không có thực quyền, so sánh mà nói anh ta thà làm một Cục trưởng Cục Công an
cấp Cục trưởng, cũng không muốn làm một Phó chủ tịch thành phố cả ngày
nhàn rỗi. Vốn dĩ dựa vào kinh nghiệm công tác của Chu Chính, cho dù anh
ta nhậm chức Phó chủ tịch thành phố cũng nên được phân công quản lý công tác của bên Công an, thậm chí kiêm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an,
đó mới là bố trí tốt nhất, nhưng bây giờ công tác mà anh ta quản lý lại
chỉ là Mặt trận Tổ quốc, tôn giáo vân vân, cho dù là công tác Mặt trận
Tổ quốc, vẫn còn có Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc do Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm nhiệm, thực quyền trong tay anh ta không nói cũng biết, e là
không bằng cả nhân vật số một trong đơn vị trực thuộc thành phố, điều
này làm cho trong lòng của anh ta sao có thể không khó chịu chứ.
Sở sĩ trở nên như vậy, chủ yếu là trong một số chuyện, anh ta và Bí thư Thành ủy Lam Nguyên Ninh có chút khúc mắc, lại thêm bản thân trong tỉnh cũng soi xét kỹ đối với thành phố Vinh Châu, cho nên khi điều chỉnh bộ
máy nhiệm kì mới, Chu Chính bèn trở thành Phó chủ tịch thành phố hữu
danh vô thực.
Tuy rằng Lam Nguyên Ninh và Chu Chính đều là
người dưới trướng của Hàn Đông, nhưng giữa bọn họ cũng có lợi ích của
mình, trong một số việc khó tránh khỏi có va chạm, điều này đã gây nên
tình cảnh hiện tại của Chu Chính.
Thật ra công tác của bản
thân Lam Nguyên Ninh triển khai cũng rất khó khăn, nhưng vẫn may thành
phố Vinh Châu là địa bàn cũ của Hàn Đông, ở đó có rất nhiều người đều có quan hệ sâu với Hàn Đông, cho nên dù trong tỉnh có ý chèn ép, phân hóa
nhưng vẫn phải chú ý chừng mực, bởi vậy tổng thể mà nói phát triển kinh
tế mấy năm nay của thành phố Vinh Châu vẫn tương đối tốt, chỉ là thế lực không mạnh mẽ như trước, có chút cảm giác quanh quẩn một chỗ.
Hồng Tiến Phong rất hiểu rõ tình hình của thành phố Vinh Châu, nhưng
chuyện dính đến Lam Nguyên Ninh và Chu Chính, ông ta cũng không nhắc
đến, chủ yếu là ông ta biết quan hệ của hai người này với Hàn Đông rất
tốt, ông ta nói thế nào cũng không thích hợp, nên kiên quyết để cho
chuyện này phát triển từ từ.
Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, nhớ lại quá khứ, thảo luận hiện tại, triển vọng tương lai rất vui vẻ hòa thuận.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng cảm thấy những người này tuy ở trước mặt
mình biểu hiện cũng không khác với trước kia, nhưng lời nói cũng chú ý
đến chừng mực hơn, không tùy tiện như trước kia.
Đây cũng bởi vì thân phận của Hàn Đông không giống với trước kia, hắn bây giờ đã là
nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên, Chu Chính, Tả Nhất
Sơn và Nguyên Á Văn bọn họ vẫn là cán bộ cơ sở, cho nên nói chuyện cũng
không thể quá càn rỡ.
Trong lòng Hàn Đông âm thầm thở dài,
đây cũng là chuyện không có cách nào, địa vị của mình không ngừng nâng
cao, người bên cạnh mình có mấy người có thể đối với mình như người bình thường.
Cho nên nói ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Kẻ bề trên bình thường đều cô đơn.
Cơm nước xong ba người ngồi ở đây uống trà, lần này chủ yếu là nói
chuyện công việc, Hàn Đông muốn nghe tình hình mà bọn họ đang nắm bắt,
mặc dù bọn họ không tùacute; như trước nhưng ít ra từ miệng bọn họ có
thể nghe được lời chân thật.
Thông qua giao lưu với
mấy người, Hàn Đông cảm giác được trong ba người Tả Nhất Sơn là chắc
chắn và kiên định nhất, điều này làm cho trong lòng hắn vô cùng vui
mừng, dù sao Tả Nhất Sơn là một tay hắn bồi dưỡng nên, hắn cũng hy vọng
Tả Nhất Sơn có thể có tiền đồ. Mà Nguyên Á Văn mặc dù mấy năm nay rèn
luyện được cũng không tệ, nhưng anh ta cũng có nền tảng thâm hậu, cho
nên trong công tác cũng không kiên định điềm đạm giống như Tả Nhất Sơn.
Chu Chính có thể là do tính tình, tạo cho người ta cảm giác cẩu thả,
nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài.
Nói tới công tác của mình, Tả Nhất Sơn liền thuận miệng nói ra một câu Tô Chính Nguyên muốn đến Ủy
ban nhân dân tỉnh báo cáo công tác.
Tả Nhất Sơn hiện nay là
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Thiết
Châu, mà Tô Chính Nguyên lại là Chủ tịch thành phố Thiết Châu, hai người hợp tác cũng nhiều năm rồi, làm việc cũng tương đối vui vẻ.
- - Tô Chính Nguyên làm khoảng hai nhiệm kỳ Chủ tịch thành phố ở thành phố Thiết Châu rồi nhỉ?
Hàn Đông hỏi, trước đây hắn đã từng gặp Tô Chính Nguyên, ấn tượng về ông ta cũng rất tốt.
Tả Nhất Sơn gật gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Tô tuy chưa đến 50 tuổi, nhưng là Chủ tịch thành phố lão làng của thành phố Thiết Châu rồi.
Trong lòng Hàn Đông rúng động, nghĩ đến một việc, mình không phải đang
xem xét một ứng cử viên Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh sao, Tô
Chính Nguyên có lẽ là một ứng cử viên không tồi, Tô Chính Nguyên cùng
với Tả Nhất Sơn lần đó đi Yến Kinh tạo quan hệ với các ban nghành, mình
và ông ta đã nói chuyện qua, cảm giác không tệ, xem ra dành thời gian
nói chuyện với ông ta, nếu như được để cho ông ta thay thế Mã Hồng Thao, vấn đề không phải được giải quyết dễ dàng sao.
Nghĩ đến đây Hàn Đông bèn nói:
- - Ừ, ngày mai 11h30 tôi rảnh.
Nói như vậy là báo cho Tả Nhất Sơn có thể nói với Tô Chính Nguyên là mình đồng ý gặp ông ta.
Thành phố Vinh Châu có hơn hai mươi thành phố cấp ba, còn có một đống
đơn vị trực thuộc tỉnh, không phải bất cứ ai lúc nào cũng muốn gặp là có thể gặp được Chủ tịch tỉnh, Tô Chính Nguyên cũng biết Tả Nhất Sơn muốn
đến Thục Đô gặp lãnh đạo cũ, mới nhờ anh ta nói giúp một câu.
Mà Tả Nhất Sơn để cho Tô Chính Nguyên biết việc mình đến Thục Đô, có thể thấy được quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Hàn Đông cũng hiểu được điểm này, trong lòng càng hài lòng về Tả Nhất
Sơn, làm trợ thủ có thể yên tâm và tạo quan hệ tốt với nhân vật số một
là một việc hiếm có.
- - Lãnh đạo, nếu không anh điều tôi đến Thục Đô đi thôi, ở vị trí nào cũng được.
Chu Chính nói.
Hàn Đông nói:
- - Sao, không muốn ở thành phố Vinh Châu nữa à?
- - Cũng không phải…
Chu Chính vò đầu, nói.
- - Chủ yếu là muốn thay đổi môi trường công tác, được rèn luyện nhiều hơn thôi.
- - Nói như vậy, công tác ở thành phố Vinh Châu cậu làm ổn rồi, không có không gian phát triển, rèn luyện gì?
Hàn Đông cười, hỏi.
- - Vậy tôi phải hỏi Lam Nguyên Ninh xem, Bí thư Thành ủy như ông ta
làm thế nào mà khiến cho đường đường một Phó chủ tịch thành phố biến
thành như vậy.
Tuy mọi người không nói rõ nhưng Hàn Đông vẫn
nhanh nhạy cảm thấy, giữa Chu Chính và Lam Nguyên Ninh chắc chắn có mâu
thuẫn, nếu không thì cuộc sống của Chu Chính không đến nỗi khó chịu như
vậy. Cho dù trong tỉnh âm thầm chèn ép đối với cấp dưới cũ của mình,
nhưng Lam Nguyên Ninh thân là Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu, nếu
do ông ta làm chỗ dựa, Phó chủ tịch thành phố Chu Chính chắc chắn sẽ
phát triển nhanh chóng.
Nếu Chu Chính không nói, Hàn Đông
cũng phải chủ động đề xuất, trong một hệ thống, giữa mọi người tồn tại
mâu thuẫn đó cũng là bình thường, mấu chốt là phải giải quyết tốt.
Nếu ngay cả quan hệ giữa các cán bộ trong tỉnh Tây Xuyên cũng không thể điều chỉnh tốt, vậy tương lai Hàn Đông sao có thể đối mặt với tập thể
khổng lồ của nhà họ Hàn.
Phải biết rằng mặc dù cùng một tập
thể, nhưng bên trong lại có quan hệ vô cùng phức tạp, mọi người đều có
lợi ích cục bộ riêng, cũng có khi xung đột lợi ích lẫn nhau, mà tương
lai Hàn Đông là người cầm lái của nhà họ Hàn, phải không ngừng bình ổn
xung đột lợi ích này, tụ tập mọi người ở bên cạnh mình.
Đây
cũng không phải là chuyện đơn giản, hơn một trăm người, muôn hình muôn
vẻ, không có kinh nghiệm và thủ đoạn tương ứng, thì làm sao có thể để
cho mọi người tâm phục khẩu phục. Mà nội bộ một tập đoàn nếu không thể
hòa hợp, như vậy sẽ sinh ra các loại vấn đề với bên ngoài, đổ vỡ là
chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ở trong tỉnh Tây Xuyên, những
cấp dưới cũ của Hàn Đông cũng coi như vây xung quanh Hàn Đông tạo nên
một đoàn thể nho nhỏ, mà bây giờ nội bộ đoàn thể xảy ra mâu thuẫn, Hàn
Đông phải coi trọng và nhanh chóng giải quyết, đây cũng là cơ hội Hàn
Đông rèn luyện năng lực bản thân.
Nghe Hàn Đông nói như vậy,
mặt Chu Chính lập tức đỏ lên, anh ta hiểu được Hàn Đông đoán được cái
gì, trong lòng có chút hổ thẹn.
- - Lãnh đạo, thật ra…
Hàn Đông khoát tay, nói:
- - Hôm nay chúng ta là bạn bè nói chuyện, có vấn đề và ý tưởng gì có
thể đề xuất, Nhất Sơn và Á Văn cũng có thể hỗ trợ tham khảo một chút.
Tả Nhất Sơn và Nguyên Á Văn cũng đều nghe nói qua mâu thuẫn giữa Chu
Chính và Lam Nguyên Ninh, bây giờ thấy tư thế của Hàn Đông là muốn giải
quyết vấn đề này, hai người đương nhiên cũng muốn giúp Hàn Đông một tay.
Nguyên Á Văn nói:
- - Giữa Chu Chính và Lam Nguyên Ninh cũng chỉ có một chút vấn đề, sao
đến nỗi trở nên như vậy, ông ta là Bí thư, cậu là Phó chủ tịch thành
phố, từ đại cục mà nói coi như cậu chịu oan khuất một chút cũng không
sao.