Chu Chính cười gượng, nói:
- - Tôi đương nhiên là biết phải lấy
đại cục làm trọng, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng lấy cớ đại cục
làm trọng, việc có thể vẹn toàn cả đôi bên, sao lại không chọn chứ…
- - Tôi thấy cậu chính là không muốn thua thiệt.
Hàn Đông nói.
- - Phải biết rằng có đôi khi chịu thiệt là phúc. Được mất có khi cũng
là trong ý niệm, nếu chuyện gì cậu cũng tranh giành thắng thua, thì cuối cùng khả năng mất sẽ nhiều lắm.
Hàn Đông nói có chút vĩ mô rồi, nhưng đạo lý cũng không thể bàn cãi.
Đối với lời nói của Hàn Đông, Chu Chính đương nhiên không thể vội vã phản bác lại.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Tôi nói như vậy cậu có vẻ còn chưa phục, nhưng tôi cũng không muốn
biết sự việc rốt cục là như thế nào, biến thành bây giờ cậu được nhiều
hơn mất hay là mất nhiều hơn được?
Chu Chính không khỏi thở dài một hơi.
Anh ta đương nhiên hiểu được ý tứ của Hàn Đông, anh ta và Lam Nguyên
Ninh gây đến không vui, đối với hoàn cảnh của anh ta không có thay đổi
gì. Ngược lại hai người gây đến mất vui, cuộc sống của Chu Chính ở thành phố Vinh Châu càng không dễ chịu. Mặc dù nói tuổi trẻ đã là Phó chủ
tịch thành phố rồi, nhưng lại bị ra rìa, người khác vừa nhìn liền biết
anh ta không có quyền lợi gì, ngày tháng trôi qua cũng rất buồn bực.
Quan trọng là chuyện này chắc chắn khiến cho trong lòng Hàn Đông cũng
có suy nghĩ, ít ra sẽ cho rằng Chu Chính còn chưa đủ chín chắn.
Từ mặt khác mà nói, chuyện này đối với Lam Nguyên Ninh chưa chắc đã
xấu, dù sao ông ta là nhân vật số một, có suy nghĩ và bố trí của ông ta, Hàn Đông cũng không thể từ chuyện này mà có đánh giá không tốt về ông
ta, mà phải đánh giá từ thế cục phát triển của toàn thành phố Vinh Châu.
Chu Chính không phải người ngu, anh ta đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn Đông, cho nên bây giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận.
Anh ta trước đó là vô tình nói đến chuyện này, bèn muốn mời Hàn Đông
trở về đi xem xem, thuận tiện mình cũng mượn thế thay đổi thế cục của
mình.
Nhưng bây giờ xem ra, suy nghĩ của mình có chút đơn giản, chữa lợn lành thành lợn què.
- - Lãnh đạo, là tôi suy nghĩ chưa chín chắn, tôi nhận phạt.
Chu Chính nói, rót ba chén rượu nhỏ, cạn từng chén một, lau miệng nói:
- - Lãnh đạo phê bình rất đúng, sau này tôi sẽ chú ý.
Hàn Đông khẽ cười, nói:
- - Cậu thật sự phải nghĩ thông suốt mới được.
Từ tình cảm riêng tư, là anh em với Chu Chính nên Hàn Đông cũng hy vọng anh ta có thể thực sự nhận thức được vấn đề của mình, không ngừng tổng
kết nâng cao.
- - Ha ha, cho dù nghĩ không thông, có lời nói của lãnh đạo cũng phải thông.
Chu Chính cợt nhả, nói.
Hàn Đông bất đắc dĩ cười gượng, nói:
- - Cuối tuần này tôi chuẩn bị đi thành phố Vinh Châu xem xem.
Lại quay đầu nói với Lý Thiết Trụ:
- - Anh cũng thuận tiện về nhà một chuyến, có gì cần phải mang về thì chuẩn bị trước.
Lý Thiết Trụ lộ ra nụ cười trung hậu. nói:
- - Trong nhà đều có rồi, không có gì cần mang.
Chức trách của anh ta chính là bảo vệ an toàn của Hàn Đông, thị trấn
Triệu Hoa mặc dù là quê hương của anh ta, nhưng Hàn Đông đi thị trấn
Triệu Hoa, anh ta cũng phải luôn đi theo, về phần muốn về nhà thì không
phải lúc này, mà là đợi đến lúc nào có thời gian thì nói sau.
Mấy người nói chuyện đến mười giờ, Hàn Đông lúc này mới trở về Viện thường ủy ở chân núi Tháp tử.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông xử lý một số văn kiện, ngoài ra gặp gỡ một
vài người phụ trách của mấy đơn vị trực thuộc tỉnh, cũng mất khá nhiều
thời gian rồi, thực sự làm việc, thời gian trôi qua như nước chảy, trong lúc mình không để ý đã âm thầm trôi qua rồi.
Khoảng 11h20, Hứa Song đi vào báo cáo Chủ tịch thành phố Thiết Châu - Tô Chính Nguyên đến.
Hàn Đông nhìn đồng hồ một chút, trong lòng thầm than thời gian trôi qua thật nhanh rồi nói:
- - Mời ông ta vào đi.
Hứa Song đi ra ngoài, rất nhanh Tô Chính Nguyên gõ cửa đi vào, ông ta hơi khom người, mang vẻ mặt khiêm tốn tươi cười, nói:
- - Chào Chủ tịch tỉnh Hàn.
Hàn Đông gật gật đầu, đứng lên bước lên trước vài bước, nói:
- - Đồng chí Chính Nguyên đến rồi.
Tô Chính Nguyên khẩn trương đi lên, bắt lấy tay Hàn Đông đang chìa ra, trong lòng vô cùng kích động.
Đêm qua Tả Nhất Sơn gọi điện cho ông ta, làm cho ông ta nhìn thấy một tia hy vọng.
Mấy năm nay ông ta ở thành phố Thiết Châu cũng đủ rồi, nhưng lại khó có thể tiến bộ, đến ngủ cũng không ngon giấc.
Nhưng thế cục trong tỉnh lại vô cùng phức tạp, đặc biệt trước kia Phó
chủ tịch thường trực tỉnh Tạ Hồng Quân luôn chiếu cố ông ta lại xảy ra
chuyện, hy vọng của ông ta dường như dập tắt rồi.
Mặc dù nói
mấy năm nay làm việc ở thành phố Thiết Châu cũng rất tốt, ít ra ông ta
cũng không thẹn với lương tâm, nhưng ông ta cũng biết nếu muốn thăng
chức, thành tích mặc dù là rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là phải có người ủng hộ ông ta mới được. Nếu bên trên có người ủng hộ đề
bạt ông ta rồi, như vậy tiền đồ của mình cũng sẽ thông suốt, nếu không
thì cho dù làm ra thành tích lớn đến đâu cũng chỉ là uổng công. Huống hồ sự chú ý của Tô Chính Nguyên mấy năm nay là xây dựng cơ sở kinh tế của
thành phố Thiết Châu cho vững chắc, điều chỉnh tốt cơ cấu kinh tế Thiết
Châu, cho nên trên số liệu kinh tế thật ra không có điểm sáng hơn người. Trong tình hình này, ông ta muốn được thăng chức cũng rất khó.
Cho tới nay quan hệ của ông ta và Tả Nhất Sơn tương đối tốt, một mặt là bởi vì ông ta biết Tả Nhất Sơn có quan hệ với Hàn Đông, sớm muộn sẽ leo lên, thêm một người bạn thêm một con đường. Mặt khác ông ta và Tả Nhất
Sơn trong rất nhiều vấn đề đều có tiếng nói chung, bởi vậy hai người làm việc trong cùng bộ máy rất là thuận lợi.
Được Tả Nhất Sơn thông báo, Tô Chính Nguyên đêm qua suýt nữa mất ngủ, phải đếm đến gần một nghìn mới ngủ được.
Buổi sáng hôm nay trên đường đến Thục Đô, ông ta ở trên xe ngủ bù một
giấc, như vậy cũng tránh khỏi tinh thần không phấn chấn đến gặp Hàn
Đông.
Hứa Song rót trà, đặt trên bàn trà, sau đó nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.
Hàn Đông nhìn Tô Chính Nguyên, nói:
- - Đồng chí Chính Nguyên, đã lâu không gặp mặt, xem trạng thái tinh thần của anh vẫn rất tốt.
Tô Chính Nguyên trong lòng ấm áp, Hàn Đông chủ động nhắc tới chuyện
trước đây, điều này cũng làm cho quan hệ giữa hai người vô hình kéo gần
hơn rất nhiều.
- - Cám ơn Chủ tịch tỉnh Hàn quan tâm.
Tô Chính Nguyên nói.
- - Chỉ là có chút hổ thẹn làm việc không đủ.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Con đường phát triển của thành phố Thiết Châu, tôi cũng biết một
phần, nói thế nào đây, mặc dù nói là điều chỉnh cơ cấu, chú trọng dân
sinh, khả năng làm cho số liệu kinh tế của các anh xem ra vẫn chưa đẹp
đẽ sáng chói, nhưng dân chúng cũng có lợi rồi, đây là điều hiếm có, ánh
mắt của quần chúng sáng lắm.
Tô Chính Nguyên khiêm tốn, nói:
- - Vẫn có rất nhiều chỗ làm không tốt, mức sống của dân chúng vẫn còn
khoảng cách không nhỏ với mức sống bình quân, đặc biệt là khoảng cách
giữa thành thị và nông thôn vẫn rất lớn…
Tiếp theo lời nói của Hàn Đông, Tô Chính Nguyên cũng nói ra một số quan điểm của mình.
Hàn Đông nghe thấy rất chân thành, đây là tổng kết của một cán bộ có
tâm làm việc hơn nữa có kinh nghiệm thực tiễn phong phú, chăm chú lắng
nghe đối với Hàn Đông cũng là có tác dụng.
Sau đó Hàn Đông nói chuyện rất nhiều với Tô Chính Nguyên, hiểu rõ thêm tâm trạng tư tưởng của Tô Chính Nguyên.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông càng kiên định suy nghĩ đưa Tô Chính
Nguyên đến Ủy ban nhân dân tỉnh đảm nhiệm Trưởng ban thư ký.
Giữa trưa Hàn Đông cũng không mời Tô Chính Nguyên cùng ăn cơm, mặc dù
nói Hàn Đông có ý đưa ông ta đến Ủy ban nhân dân tỉnh làm đại quản gia,
nhưng cũng muốn đợi xác định xong rồi nói sau.
Tô Chính
Nguyên có thể nói là có chuẩn bị đến đây, tuy Hàn Đông không nói rõ cái
gì, nhưng ông ta tin rằng Hàn Đông vẫn rất hài lòng với biểu hiện của
mình, đồng thời trong lòng ông ta cũng đầy chờ mong.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông cầm tờ báo đặt ngay ngắn trên bàn lên xem.
Đi làm nửa ngày rồi, đến cả thời gian xem báo cũng không có, có thể
thấy được làm Chủ tịch tỉnh cũng không phải đơn giản nhẹ nhàng.
Đột nhiên ánh mắt Hàn Đông vô tình nhìn một mẩu quảng cáo giúp đỡ, vừa
xem là bên phía người gặp tai nạn xe tìm kiếm người chứng kiến tại hiện
trường, từ nội dung cho thấy đúng là vụ tai nạn xảy ra trên đường tan
tầm hôm đó.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày, ngày đó rất nhiều người thấy được chiếc xe thể thao đó, biển số xe không ít người
biết, sao người bị hại còn phải tìm kiếm người chứng kiến cung cấp tin
tức về chiếc xe, tài xế gây tai nạn?