Lời của cha nói, khiến Hàn Đông ngây ngẩn cả người.
Hắn thật
sự không thể ngờ Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Sung - Vưu Tuấn Anh lại
cho người chào hỏi tới cha của mình, năng lực của cô ta không phải bình
thường.
Hàn Đông đối với cụ Trần có hiểu biết, biết ông ta
từng là một trong những lãnh đạo thời giải phóng chiến trường Tây Bắc,
nghe nói tính tình có chút gàn bướng, bởi vậy đắc tội không ít người,
lúc Hàn Đông kết hôn, cụ Trần cũng là một trong những người già đến chúc mừng, lúc đó còn vô cùng thẳng thắn thay Hàn Đông uống vài ly rượu, Hàn Đông đối với ông ta ấn tượng khá sâu sắc.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, rất nhiều người của thế hệ trước đều vô cùng trọng tình
nghĩa, rất ít người vì chuyện của mình mà chào hỏi người khác, cũng
không biết cụ Trần và Vưu Tuấn Anh này có quan hệ gì, lại có thể khiến
cho cụ Trần thông qua cha mình là Hàn Chính truyền lời cho mình.
Hàn Đông nghe nói vợ của cụ Trần trong những năm tháng biến động vì
không muốn phân rõ ranh giới với cụ Trần, cũng không muốn lên án cụ Trần nên uống thuốc độc tự tử, mà con trai duy nhất của cụ Trần sau khi mẹ
qua đời không bao lâu cũng ra nước ngoài, từ đó không có trở về, nghe
nói cụ Trần đối với chuyện con trai cứ ở nước ngoài vô cùng tức giận,
cha con họ nhiều lần tranh cãi, quan hệ vô cùng ác liệt, do đó cụ Trần
trên thực tế như một người cô đơn, bên cạnh không có một người thân nào.
Theo tình hình này xem xét, cụ Trần và Vưu Tuấn Anh không có quan hệ gì.
Trong lòng suy nghĩ nhanh qua một chút, Hàn Đông có chút bất đắc dĩ nói với cha:
- Cha, con vừa mới ở thành phố Ninh Sung trở về, chuẩn bị đến thành phố Đạt An, vốn dựa theo kế hoạch ban đầu, con chuẩn bị đến thành phố Ninh
Sung một chuyến, nhưng trên đường gặp phải chút chuyện, khiến con thay
đổi chủ ý…
Sau đó Hàn Đông đem chuyện gặp phải trên đường nói cho cha nghe một lần, lại đem tình hình trước đó Hồng Tiến Phong nói,
đơn giản nói qua một chút:
- Vưu Tuấn Anh lúc nào có quan hệ với cụ Trần chứ?
- Theo cha được biết, vợ của cụ Trần sau khi qua đời, con trai luôn ở
nước ngoài không về, ông ấy một mình lẻ loi hiu quạnh, ngoại trừ cảnh
vệ, nhân viên chăm sóc chữa bệnh, không có ai khác chăm sóc ông ấy, nghe nói người chăm sóc đặc biệt cho ông ấy họ Vưu, đã luôn ở bên cạnh ông
ấy hơn ba mươi năm, rất được cụ Trần tín nhiệm, hai người tình như cha
con…
Hàn Chính giọng điệu bình thản, đem tình hình mình biết được nói cho Hàn Đông nghe, cười nói:
- Cụ Trần cũng chỉ là kêu con mang một ít đặc sản, con không cần suy
nghĩ quá nhiều, chuyện công tác, nên làm thế nào thì làm thế ấy.
- Con biết rồi, con sẽ xử lý tốt.
Được sự ủng hộ của cha, Hàn Đông trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đương
nhiên nếu cụ Trần đã chào hỏi khắp nơi, vậy thì về mặt phương thức xử
lý, sẽ phải linh hoạt một chút, sức ảnh hưởng của cụ Trần tuy không lớn
bằng ông nội, nhưng Hàn Đông cũng không muốn đắc tội ông ấy, dù sao thì
ông ta và ông nội là người cùng một thế hệ, là lão tiền bối, có thể thỏa mãn thì cố gắng thỏa mãn, chí ít tránh được tiếng không tôn trọng thế
hệ trước.
Trong thể chế của nước Trung Hoa, người già là một
quần thể đặc thù, bọn họ từng là người lãnh đạo trong chính đàn, sau khi về hưu, sức ảnh hưởng không hề nhỏ, hơn nữa do sau khi về hưu ít điều
phải bận tâm, nói chuyện, làm việc ngược lại trực tiếp hơn nhiều, mà do
môn sinh bạn cũ của họ rất nhiều, sức ảnh hưởng trong chính đàn không hề nhỏ.
- Vừa rồi là Thủ tướng Hàn gọi điện đến à?
Hồng Tiến Phong cười mỉm, nói.
Hàn Đông gật gật đầu, cười khổ:
- Đúng vậy, cha truyền lời, nói cụ Trần kêu tôi giúp ông ấy mang chút đặc sản về.
- Cụ Trần?
Hồng Tiến Phong cả kinh, sắc mặt tràn đầy nghi hoặc.
- Là cụ Trần ở Tây Bắc sao?
Cụ Trần luôn ở Tây Bắc chiến đấu, sau giải phóng cũng ở Tây Bắc đảm
nhiệm qua một vài chức vụ, tuy sau này về thủ đô ở mười mấy năm, nhưng
mọi người vẫn quen gọi ông ấy là cụ Trần ở Tây Bắc.
Vừa rồi
Hồng Tiến Phong nghe được đại khái nội dung điện thoại của Hàn Đông,
biết là có liên quan đến Vưu Tuấn Anh, lại không biết là cụ Trần và cô
ta làm sao mà có quan hệ, trong lòng mơ hồ hiểu được tại sao Phạm Đồng
Huy luôn ra sức ủng hộ Vưu Tuấn Anh, trong lòng có chút cảm khái, chuyện này càng lúc càng phức tạp, ai cũng không ngờ, một Bí thư Thành ủy nhỏ
nhoi lại có liên quan đến cụ Trần nổi tiếng.
Hàn Đông nói:
- Chính là cụ Trần này, ông ấy kêu tôi mang đặc sản địa phương về, lát nữa do Vưu Tuấn Anh mang qua đây.
Được Hàn Đông xác nhận, Hồng Tiến Phong có chút lo lắng, chuyện đã đến
bước này, chỉ sợ Hàn Đông đối với việc xử lý Vưu Tuấn Anh cũng sẽ không
nắm chặt không buông.
Hàn Đông từ sắc mặt của Hồng Tiến Phong nhìn ra nỗi lo trong lòng của y, cười nói:
- Không cần lo lắng, một chút đặc sản tôi vẫn có thể đem về.
Hồng Tiến Phong cười haha, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
Đoàn xe tiến vào thành phố Đạt An không bao lâu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Vưu Tuấn Anh.
- Chào Phó chủ nhiệm Hàn, tôi là Vưu Tuấn Anh của thành phố Ninh Sung,
phiền anh mang đặc sản cho cụ Trần, tôi đã chuẩn bị xong rồi, anh xem
lúc nào tôi mang qua cho anh được?
Giọng điệu Vưu Tuấn Anh
rất uyển chuyển, trong giọng nói dường như tràn đầy vẻ hiền từ, nếu
không gặp mặt, chỉ từ giọng nói mà phán đoán, ai cũng sẽ cho rằng cô ta
chỉ có hơn ba mươi tuổi.
- Xin chào, tôi bây giờ đang ở thành phố Đạt An, hai ngày nữa về thành phố Thục Đô, cô cho người đem đồ đến
Thục Đô là được rồi.
Tuy là vừa nhận được lời truyền của cụ
Trần nhưng Hàn Đông đối với Vưu Tuấn Anh cũng không có chút khách sáo,
giọng nói vô cùng bình thản, tràn đầy cảm giác xa lạ.
Trên thực tế, nếu không phải do cụ Trần, Hàn Đông căn bản sẽ không nhận điện thoại của Vưu Tuấn Anh.
Tuy nhiên Vưu Tuấn Anh dường như không cảm nhận được sự lãnh đạm trong
lời nói của Hàn Đông, cô ta vẫn cười haha nói chuyện cùng Hàn Đông, và
còn nói là muốn gặp mặt Hàn Đông, trực tiếp báo cáo công tác với Hàn
Đông.
Hàn Đông trong lòng có chút bực bội, Vưu Tuấn Anh này
có lẽ không biết mình có thân phận gì, cho rằng có cụ Trần là chỗ dựa,
là có thể đắc ý vênh váo sao?
- Báo cáo công tác với tôi thì
không cần thiết đâu, có chuyện gì, cô có thể báo cáo với Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.
Nói xong, không đợi Vưu Tuấn Anh trả lời, Hàn Đông liền cúp điện thoại.
Đối với Hàn Đông mà nói, hoàn toàn không cần phải nể mặt Vưu Tuấn Anh,
cho dù cô ta có quan hệ với cụ Trần, Hàn Đông cũng không quan tâm tới.
Hồng Tiến Phong cảm giác được thái độ của Hàn Đông đối với Vưu Tuấn Anh rất không tốt, nghĩ thầm hành động của Vưu Tuấn Anh thông qua cụ Trần
gây áp lực cho Hàn Đông ngược lại đã chọc giận Hàn Đông, đây không hề là một hành động sáng suốt.
Sau đó, Hàn Đông đi cùng Hồng Tiến Phong tiến hành thị sát hai ngày ở thành phố Đạt An.
Bí thư Thành ủy thành phố Đạt An - Chu Khải Kiệt cũng là người quen cua Hàn Đông, lúc đầu Hàn Đông ở thành phố Vinh Châu, nhận được sự ủng hộ
mạnh mẽ của Chu Khải Kiệt, sau đó cũng là dưới sự giúp đỡ của Hàn Đông,
Chu Khải Kiệt từ thành phố Vinh Châu được điều đến thành phố Đạt An làm
Chủ tịch thành phố, trải qua sự phát triển của mấy năm nay, Chu Khải
Kiệt làm Bí thư Thành ủy cũng được một khoảng thời gian.
Nhìn thấy Hàn Đông, Chu Khải Kiệt vô cùng kích động, một mặt y và Hàn Đông
quan hệ rất tốt, có thể coi là hậu duệ của Hàn Đông, mặt khác Hàn Đông
thay mặt Ủy ban Cải cách đến để thị sát công tác, và đối với một vài
việc làm của thành phố Đạt An rất tán thành, tổng sản lượng, tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Đạt An, tuy chỉ xếp hạng trung bình toàn
tỉnh, nhưng về mặt dân sinh làm rất tốt, tương đối mà nói cuộc sống của
dân chúng mỗi ngày trôi qua đều đặc sắc, môi trường, trị an xã hội cũng
là điểm không tệ, từ trong quá trình thăm dò thực địa, Hàn Đông cũng
nhiều lần nghe dân thường tự hào ca ngợi chính phủ của họ làm ra không
ít việc thiết thực.
- Ánh mắt của dân chúng rất sáng, chúng
ta làm chuyện gì, có làm thiết thực hay không, bọn họ cũng để trong mắt, cho nên tâm lý của chúng ta nhất định phải thẳng, có thể theo đuổi
chiến tích, nhưng không thể cứ vì theo đuổi chiến tích mà theo đuổi
chiến tích, chiến tích không phải mục đích, mà là một biểu hiện bên
ngoài, thật chất bên trong là lợi ích của dân chúng, chiến tích nâng cao mức sống mới là chiến tích tốt, mới là chiến tích thật sự…”
Trong buổi tọa đàm, Hàn Đông tràn đầy cảm thán trình bày một phen quan
điểm chiến tích của mình, cũng là khẳng định công tác của thành phố Đạt
An, nói:
- Lấy thành phố Đạt An làm ví dụ, tuy tốc độ phát triển
kinh tế của thành phố Đạt An trong tỉnh Tây Xuyên mà nói, không phải là
nổi bật, nhưng thông qua mấy ngày nghiên cứu, chúng ta thấy được, dân
chúng của thành phố Đạt An có cảm giác hạnh phúc rất cao, đối với công
tác của chính phủ vô cùng hài lòng, đây chính là chiến tích lớn nhất của các bạn, hy vọng mọi người không ngừng cố gắng, vững vàng, không ngừng
làm ra nhiều việc khiến cho dân chúng hài lòng, khen ngợi.
Hồng Tiến Phong cũng có bài phát biểu đầy nhiệt tình, khẳng định công tác của thành phố Đạt An.
Bộ máy lãnh đạo của thành phố Đạt An vô cùng kích động, dù sao thì vì
tốc độ phát triển của thành phố Đạt An không nhanh, trong lòng bọn họ
cũng có áp lực, nhưng hiện tại nhận được sự khẳng định thậm chí tán
dương của lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban Cải cách, làm cho công tác của bọn
họ nhận được khẳng định.
Trong thời gian Chu Khải Kiệt đảm
nhiệm Chủ tịch thành phố Đạt An, Bí thư Thành ủy, y cũng không quá theo
đuổi sự tăng trưởng và mức tăng của số liệu kinh tế, mà là đặc biệt quan tâm đến dân chúng có được lợi ích thực tế không, cuộc sống của dân
chúng có phải sống càng ngày càng tốt không, vì cửa miệng của y thường
treo mấy chữ “dân chúng”, do đó còn có biệt danh là “Bí thư dân chúng”.
Về biệt danh của Chu Khải Kiệt, Hàn Đông cũng là vô tình nghe nói, điều này làm cho hắn đối với Chu Khải Kiệt càng thêm vừa lòng.
Hàn Đông và Chu Khải Kiệt nói chuyện hơn nửa giờ, từ các mặt cùng y tiến hành trao đổi, điều này là cho Chu Khải Kiệt càng an tâm.
Thị sát xong thành phố Đạt An, hành trình đi tỉnh Tây Xuyên lần này của Hàn Đông cũng coi là không tệ.
Trở lại Thục Đô, Hàn Đông trước tiên cùng đám người Ngô Vĩnh Hy hội đàm một chút, trao đổi một chút cách nhìn, sau đó liền cùng Chủ tịch tỉnh
Tây Xuyên - Ngụy Trung Đình tiến hành trao đổi, chỉ ra những điểm sáng,
cũng chỉ ra vấn đề.
- Vô cùng cảm ơn sự quan tâm của Phó chủ
nhiệm Hàn đối với tỉnh Tây Xuyên, đối với những vấn đề Phó chủ nhiệm Hàn nêu ra, chúng tôi sẽ mau chóng giải quyết…
Nguỵ Trung Đình khách sáo một hồi, rồi nói:
- Hôm qua hội ý Bí thư Tỉnh ủy, sơ bộ thảo luận về bộ máy lãnh đạo của
thành phố Vinh Châu, vì để xúc tiến tốt hơn sự phát triển của thành phố
Vinh Châu, Tỉnh ủy quyết định điều chỉnh bộ máy lãnh đạo của thành phố
Vinh Châu, quyết định cho các nhân vật số một trọng yếu trong các quận,
huyện trong tình hình điều kiện cho phép gia nhập vào bộ máy lãnh đạo
Thành ủy, tăng cường tính chủ động của phát triển ở cơ sở…
Nghe Ngụy Trung Đình nói vậy, Hàn Đông trước hết nghĩ đến Lâm Phương
Tri, xem ra y lần này có thể trực tiếp tiến vào Ủy viên thường vụ Thành
ủy thành phố Vinh Châu, trở thành cán bộ thực quyền cấp Phó giám đốc sở.
“Xem ra tỉnh Tây Xuyên bắt đầu đối với hành trình lần này của mình có phản ứng rồi.”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
“Chỉ sợ trong lòng Phạm Đồng Huy khó chịu, xem ra phải cùng ông ta trao đổi một chút.”