Cho dù Vương Vĩnh Ninh có chủ ý gì, Hàn Đông cũng không khỏi có chút
khâm phục sự dai dẳng của y. Đã đến mức độ này rồi, y vẫn còn cố hết sức tranh giành.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không thể chèn ép
Vương Vĩnh Ninh mãi. Chỉ cần nắm được đại cục, thì cho Vương Vĩnh Ninh
một ít quyền tự chủ phù hợp, như vậy mới khiến y có chút tâm tư đi làm
việc. Nếu cái gì Hàn Đông cũng khống chế thật chặt chẽ, không để cho
Vương Vĩnh Ninh một chút quyền tự chủ nào, thì chắc chắn y sẽ không an
tâm làm việc được, chắc chắn sẽ tìm cách phá hoại. Cho nên bây giờ Hàn
Đông phải hơi thả lỏng sợi dây thừng trong tay, chỉ khi có chút hy vọng, y mới có chút tinh thần đi làm việc. Cho dù việc y làm là để đối đầu
với hắn, hay là để mở rộng tiền đồ cho y, thì cũng tốt hơn không làm
việc hay làm ngược lại một chút.
- Ừ, điều đó là đương nhiên, sắp xếp điều chỉnh nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, chủ yếu cũng là nhìn mặt Chủ tịch thành phố anh mà. Việc này đồng chí Vĩnh
Ninh cứ thoải mái làm, tôi sẽ ủng hộ.
Vương Vĩnh Ninh nghe Hàn Đông trả lời, sắc mặt lộ vẻ cảm kích, chậm rãi nói:
- Cảm ơn bí thư Hàn đã ủng hộ.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Đây cũng là công việc của tôi mà, chỉ cần là những việc có lợi cho
thành phố Ninh Hải, chúng ta đều phải ủng hộ, đều phải làm.
Vương Vĩnh Ninh nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Hàn Đông, giống như gió xuân ấm áp, lại mơ hồ để lộ ra sự uy nghiêm và tự tin.
Trong lòng y không khỏi thở dài, tuy y bây giờ vẫn còn ngoan cường mà
kiên trì, nhưng y cũng biết được tình hình như bây giờ, y muốn đối đầu
với Hàn Đông, khả năng không lớn. Hàn Đông trong tình huống phải chịu áp lực từ nhiều phía, đã nắm giữ thế cục của thành phố Ninh Hải rất chặt
chẽ, thậm chí khiến cho một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như Lam Nghiệp
cũng phải nhường bước. Bây giờ Hàn Đông không những đã tiến vào Ủy viên
thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa còn trở thành một trong những Phó bí thư, xếp hạng cũng nằm phía trước trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, quyền phát
ngôn lớn hơn so với Lam Nghiệp trước đó nhiều rồi. Bản thân y tuy có
được sự ủng hộ của nhà họ Tô, nhưng vốn dĩ nhà họ Tô đã không bằng nhà
họ Hàn. Mà Hàn Đông lại là một ngôi sao chính trị đang mạnh mẽ đi lên,
là nhân vật trung tâm của thế hệ thứ ba nhà họ Hàn, nhận được sự quan
tâm từ nhiều phía, tiền đồ phát triển rất sáng lạn, ngay cả Tô Xán cũng
không bằng được. Mà Vương Vĩnh Ninh y chỉ là một trong số những con bài
của nhà họ Tô mà thôi, muốn đối đầu với Hàn Đông, bản thân y hoàn toàn
không đủ sức. Nếu một khi nhà họ Tô giúp sức không nổi, vậy y lại càng
không hề có tư cách đối đầu với Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông
lại thể hiện phóng khoáng như thế, là bởi vì hắn đã nắm được cục diện,
cho nên cho dù để y điều chỉnh nhân sự một chút, cũng không phải là việc gì quan trọng.
"Có lẽ, bây giờ sức chú ý và sự tập trung của Hàn Đông đã bắt đầu hướng về phía Tỉnh uỷ, mà tương ứng với đó hắn sẽ
thả lỏng khống chế đối với thành phố Ninh Hải. Chỉ cần hắn thả lỏng cảnh giác, thì mình mới có thể có cơ hội.”
Trong lòng Vương Vĩnh Ninh chợt nổi lên một niềm hy vọng.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Vương Vĩnh Ninh liền hết giờ làm việc.
Mà Hàn Đông cuối cùng cũng có một khoảng thời gian rảnh để xem văn
kiện. Trước đây hắn chỉ là Bí thư Thành uỷ Ninh Hải, những văn kiện mà
hắn phải xem xét, chủ yếu hạn chế trong thành phố Ninh Hải. Nhưng bây
giờ thì khác rồi, bây giờ hắn là Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Phó bí thư
Tỉnh uỷ, văn kiện của Tỉnh uỷ, hắn cũng phải phê duyệt. Đương nhiên đối
với hắn, văn kiện của Tỉnh uỷ phần lớn hắn chỉ cần nhìn qua, ký tên một
cái là được. Bây giờ tỉnh Giang Việt càng ngày càng phát triển làm việc
tin tức hoá, những văn kiện thông thường của Tỉnh uỷ, đều được gửi thông qua inte, cũng rất thuận tiện. Còn những văn kiện quan trọng, đương
nhiên có người đưa tới, cũng không cần Hàn Đông phải lo lắng.
Tan làm về nhà, Lữ Nhạc đã sớm cho người chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn phong phú, còn mở một chai rượu vang đỏ.
Mặc dù Hàn Đông được thăng quan là chuyện đương nhiên, nhưng cũng là
một việc đáng mừng mà. Cho nên Lữ Nhạc đương nhiên phải chúc mừng cho
Hàn Đông.
Lúc ăn cơm, tiểu Hàn Vũ ngồi bên cạnh Hàn Đông, hai tay nhỏ nhỏ bưng bát cơm, ăn một muỗng cơm, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Hàn Đông, đôi mắt đen bóng nhẹ nhàng chuyển động, vô cùng đáng yêu.
Hàn Đông duỗi nhẹ tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Hàn Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ ngoan, ăn nhiều một chút, mau lớn nhé.
- Ba ba… ăn…
Tiểu Vũ lắp bắp nói, bây giờ nó đã nói được những câu đơn giản, có cảm
giác đã hiểu chuyện hơn trước kia nhiều. Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy mà
đã biết thương người rồi, đã biết bảo cha ăn nhiều một chút, khiến Hàn
Đông cảm thấy rất vui.
Lữ Nhạc nói:
- Thằng bé này, nhỏ như vậy đã biết nịnh nọt rồi.
Tiểu Vũ thấy vẻ mặt giả vờ không vui của Lữ Nhạc, vẻ mặt có chút oan
ức, cẩn thận nhìn cô một cái, đưa tay xúc một nửa thìa cơm bỏ vào bát
của Lữ Nhạc.
Lữ Nhạc không khỏi cười khổ, nhưng trong lòng
lại cảm thấy rất ngọt ngào. Thằng bé này, còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn. Đây lại là con của cô, sao có thể không yêu
thương được.
Hàn Đông cười ha ha, nói:
- Như vậy em đã cảm thấy công bằng chưa?
Lữ Nhạc nghiêng người hôn lên trán Hàn Vũ một cái, sau đó khen ngợi:
- Tiểu Vũ ngoan, mẹ yêu con.
Hàn Vũ lập tức vui mừng, nghiêng người, miệng cười khanh khách.
Lữ Nhạc nhìn Hàn Vũ, nói với Hàn Đông:
- Hàn Đông, hai ngày nữa em định dẫn Hàn Vũ về nhà một thời gian.
Hàn Đông gật gật đầu. Thật ra đây cũng là điều mà hắn và Lữ Nhạc đã
thương lượng với nhau rồi, chủ yếu cũng vì suy nghĩ cho ông cụ và mẹ của Hàn Đông – Dư Ngọc Hân, cũng như mẹ của Lữ Nhạc – Chu Huệ Dung. Bọn họ đều rất yêu thương tiểu Hàn Vũ, mấy ngày không gặp lại rất nhớ nó. Để
Lữ Nhạc dẫn Hàn Vũ về nhà, cũng là làm cho bọn họ vui vẻ hơn.
- Một mình anh ở đây, phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải ăn cơm đúng giờ, buổi tối đừng xem giấy tờ quá muộn…
Nghe Lữ Nhạc hơi lải nhải, trong lòng Hàn Đông lại có chút ấm áp. Cảm
nhận được sự quan tâm, tình yêu đó của Lữ Nhạc, trong lòng Hàn Đông như có một dòng nước ấm chảy qua.
Nghĩ Lữ Nhạc phải về Yến Kinh một thời gian ngắn, buổi tối Hàn Đông và Lữ Nhạc cũng triền miên một
phen. Sau khi sinh Hàn Vũ xong, Lữ Nhạc đi tập thể hình rèn luyện thân
hình, thân hình đã sớm trở lại như lúc ban đầu, thậm chí so với lúc còn
là thiếu nữ còn có vẻ thướt tha thành thục hơn, mê người hơn, khiến Hàn
Đông trầm mê không thể thoát ra được.
- Hàn Đông, nếu chúng ta có một đứa con gái thì tốt biết bao, như vậy tiểu Vũ cũng có bạn.
Lữ Nhạc ôm cánh tay Hàn Đông, vẻ mặt chờ mong,
- Hàn Vũ hiểu chuyện như vậy, nếu có em gái, chắc chắn nó sẽ chăm sóc rất tốt.
Hàn Đông bỗng nhảy dựng trong lòng, Lữ Nhạc như vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô đã nghe được tin tức gì đó rồi.
Phải biết rằng tuy Kiều San San sinh Hàn Nguyệt cũng đã được hơn nửa
năm rồi, nhưng cô cũng chưa từng về nước. Chủ yếu do Hàn Nguyệt còn nhỏ, Kiều San San lo rằng dẫn nó đi xa sẽ không tốt cho nó. Cho nên ngay cả
bản thân Hàn Đông, cho đến bây giờ cũng chưa được nhìn thấy Hàn Nguyệt,
chỉ nhìn thấy được hình ảnh nó qua QQ, có lẽ Lữ Nhạc cũng không thể
biết được việc này được.
Tuy thời gian trước Bạch Vũ Giai có
đến thành phố Ninh Hải ở một thời gian, nhưng Hàn Đông tin tưởng Bạch Vũ Giai chắc cũng không tiết lộ chuyện này cho Lữ Nhạc.
- Ha ha, có con gái cũng là một chuyện tốt, tuy nhiên chúng ta chỉ có thể sinh một đứa, có Hàn Vũ là đủ rồi mà.
Hàn Đông nói bên tai Lữ Nhạc.
Sức nóng bên tai, khiến khuôn mặt Lữ Nhạc lập tức đỏ ửng lên, thân thể trần truồng uốn éo, ma sát trên người Hàn Đông, khiến Hàn Đông lại
không khỏi tâm tình kích động.
- Đúng rồi, sao lâu rồi Kiều San San không đến Ninh Hải chơi?
Lữ Nhạc đột nhiên hỏi,
- Thời gian trước nghe nói cô ấy có đến Hongkong, cũng không biết đã về chưa?
Nhiệt huyết trong người Hàn Đông lại hạ xuống, Lữ Nhạc làm sao thế, lẽ nào cô thật sự đã phát hiện ra được điều gì đó?
Điều này làm cho Hàn Đông thật sự có chút lo lắng.
Nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không tiện nói, đành phải nói:
- Công việc của cô ấy cũng bận rộn, em có thời gian thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, nói chuyện một chút mà.
Sáng thứ hai, Hàn Đông lái xe đến khu Tân Giang thị sát công tác thí
điểm kinh tế nông thôn mới. Trên đường đi, Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San, cô nói trong vài ngày này định về nước một chuyến,
xem Hàn Đông lúc nào tiện, cô mang theo Hàn Nguyệt tới gặp mặt Hàn Đông.
Nghĩ đến việc sắp được gặp con gái của mình, trong lòng Hàn Đông có chút vui mừng.
Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến những lời tối qua Lữ Nhạc nói, trong
lòng có chút lo lắng. Nếu để Kiều San San đến thành phố Ninh Hải, chẳng
may để Lữ Nhạc phát hiện ra, thì cũng không hay.
Nếu như
không gặp mặt ở thành phố Ninh Hải, thì còn có thể đi đâu để gặp? Đây
quả thật là một câu hỏi khó. Lữ Nhạc quyết định chủ nhật tuần này sẽ về Yến Kinh, thời gian này hắn cũng không có thời gian để đi nơi khác để
gặp con gái được.
“Ôi, thật sự chẳng ra sao cả.”
Trong lòng Hàn Đông có chút phiền muộn, nhưng lại không tìm được biện pháp nào tốt để giải quyết vấn đề.
Thật ra có một phương pháp tốt nhất, chính là để Lữ Nhạc biết đồng thời chấp nhận việc này, nhưng làm sao có thể được?