Đãi ngộ cán bộ cấp Thứ trưởng, bao gồm nhà ở, xe, tài xế, nhân
viên phục vụ..v..v… Vốn dĩ cũng có quy định có cảnh vệ chuyên trách,
nhưng mấy năm trước Trung ương có văn kiện huỷ bỏ cấp cảnh vệ cho cán bộ cấp Thứ trưởng, chỉ cấp cảnh vệ cho cán bộ cấp Bộ trưởng trở lên. Nhưng cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, mặc dù Trung ương có
văn kiện chỉ rõ huỷ bỏ cảnh vệ cho cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng khi các
quận, các tỉnh làm việc, vẫn có những quy tắc ngầm với nhau. Phần lớn
chỉ huỷ bỏ cảnh vệ chuyên trách cho cán bộ cấp Thứ trưởng bình thường,
mà giữ lại đãi ngộ hạng nhất này cho Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ.
Đương nhiên, đối với các cảnh vệ của các Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, đều đã thay đổi tên gọi khác, đều gọi là nhân viên công tác tuỳ tùng. Mà
tỉnh Giang Việt lại chủ yếu điều phối cảnh vệ viên cho các Phó bí thư,
còn các Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ khác lại không có.
Hàn Đông cũng biết những điều này, nhưng hắn cũng hiểu rõ Điền Vĩnh Ba gọi cuộc
điện thoại này, chỉ sợ không phải ở việc cảnh vệ, y có lẽ đang thử hắn.
Nếu không, nếu thật sự muốn nói việc cảnh vệ, ngày hôm qua y đã nói rồi, chứ không phải đợi đến ngày hôm nay mới gọi điện thoại đến nói.
Nhưng Điền Vĩnh Ba không nói rõ, Hàn Đông cũng không chủ động nhắc đến.
- Đồng chí Vĩnh Ba, chuyện cảnh vệ, tạm thời không cần phải sắp xếp
nữa. Tôi vẫn rất tin tưởng tình hình trị an xã hội của tỉnh Giang Việt
chúng ta.
Hàn Đông nhàn nhạt nói.
Trong mắt Hàn Đông,
cảnh vệ thật sự cũng không cần, hơn nữa một cảnh vệ cũng không nhất định có thể phát huy hết tác dụng vốn có. Thật ra điều này có lẽ những người khác cũng biết được, nhưng cái bọn họ quan tâm là sự hưởng thụ và đãi
ngộ.
- Bí thư Hàn, đây là sự sắp xếp thống nhất trong tỉnh, cũng không phải đãi ngộ cho riêng cá nhân anh.
Điền Vĩnh Ba cười nói,
- Vì sự an toàn của anh, tôi nghĩ anh nên dẫn theo cảnh vệ mới tốt.
Hàn Đông có thể nghe ra, người này có ý nói nếu hắn không chấp nhận
cảnh vệ viên, sẽ có thể khiến cho những người đã được cấp cảnh vệ viên
trong lòng cảm thấy không vui, có vẻ như mình hơi khác người.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng có sự kiên trì của hắn, hơn nữa nếu hắn đã có
quyết định, thì cũng không thể vì mấy câu nói của Điền Vĩnh Ba mà lập
tức thay đổi được.
- Đồng chí Vĩnh Ba không cần hao tâm nữa,
tôi đương nhiên không thể so với các đồng chí lãnh đạo khác. Công việc
của tôi chủ yếu ở thành phố Ninh Hải, nếu cần thiết, tôi cũng có thể sắp xếp nhân viên an toàn trong thành phố Ninh Hải. Được rồi, cứ như vậy
đi.
Lời nói của Hàn Đông tuy bình thản, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Điền Vĩnh Ba nghe ra được Hàn Đông không hài lòng, liền cảm kích nói:
- Bí thư Hàn, vậy tôi nghe lời anh. Nếu anh có gì cần, xin cứ chỉ bảo.
- Ừ.
Hàn Đông khẽ ừ một tiếng, rồi cúp máy.
Tuy từ đầu đến cuối Điền Vĩnh Ba đều không nhắc đến việc của Điền Thiếu Quân, nhưng từ trong câu nói cuối cùng của y, Hàn Đông hiểu rõ y đang
ám thị. Nhưng đối với sự ám thị của Điền Vĩnh Ba, Hàn Đông cũng không
tin tưởng lắm. Điền Vĩnh Ba thân là Giám đốc sở công an tỉnh, kiên
trì đứng về phía Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành, bây giờ sao có thể vì một
chút việc nhỏ của con trai y là Điền Thiếu Quân mà có thể đứng về phía
hắn được. Sở dĩ y nói như vậy, chẳng qua chỉ là đang thể hiện thiện ý
với hắn, không hy vọng hắn làm gì đối với con trai y.
Thực
tế, Hàn Đông cũng không có ý định làm gì với Điền Thiếu Quân, dù sao bây giờ cũng không có chứng cứ chứng minh Điền Thiếu Quân rốt cuộc có những hành vi phạm tội gì. Chuyện này chắc chắn Hầu Khôn sẽ không dễ dàng bỏ
qua, bảo y theo sát một chút là được rồi. Nếu Hàn Đông cũng đích thân
dính vào, thì chẳng khác gì lấy đá chọi trứng rồi.
Mặt khác,
Điền Thiếu Quân tuy chỉ là một con ông cháu cha, nhưng y lại là con trai Giám đốc sở Công an, ngoài ra còn liên luỵ đến các lãnh đạo Tỉnh uỷ
khác nữa. Nếu Hàn Đông vừa mới làm Phó bí thư Tỉnh uỷ, lại ra tay với
bọn họ, thì rất có khả năng sẽ trở thành trung tâm chỉ trích của mọi
người, sẽ gây nhiều phiền toái và lực cản. Bây giờ sức chú ý chủ yếu của Hàn Đông, vẫn đang tập trung ở việc triển khai các hạng mục cải cách
của thành phố Ninh Hải. Đây là việc quan trọng nhất, hắn cũng không thể
vì việc nhỏ mà để lỡ mất việc lớn.
- Phó bí thư Hàn, bây giờ
anh đang là lãnh đạo Tỉnh uỷ, phương diện an toàn quả thật cũng phải chú ý một chút. Tôi thấy cũng nên để cục Công an sắp xếp lực lượng cảnh vệ
làm tốt công tác an toàn mới được. Đặc biệt bây giờ anh đang ở ký túc xá Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, rất dễ bị những người có dụng tâm đến gây
rối. Nếu không có cảnh vệ bảo vệ, có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc cũng như sự nghỉ ngơi của anh.
Chu Trạch Phi nghe được nội dung câu chuyện mà Hàn Đông nói qua điện thoại, lúc này liền thận trọng đề nghị.
Bây giờ thân phận của Hàn Đông cũng không giống như trước đây nữa, hắn
đã đứng được vào vị trí cao trong tỉnh, có quyền phát ngôn rất lớn đối
với công việc trong toàn tỉnh. Mà xã hội bây giờ cũng không còn được
hoà bình như trước đây nữa, cùng với việc thâm nhập sâu sắc của việc cải cách mở cửa, một số mâu thuẫn cũng dần dần thể hiện rõ. Có nhiều người
vì việc của mình, cách gì cũng có thể nghĩ ra được. Nếu biết được nơi
Hàn Đông ở, nói không chừng sẽ chặn đường uy hiếp hoặc gì đó. Như vậy sẽ làm phiền đến cuộc sống thường nhật của Hàn Đông, làm phiền phức thêm
cho Hàn Đông, vậy thật sự không ổn rồi.
Cùng với sự thay đổi
trong địa vị của Hàn Đông, góc độ và phương thức suy nghĩ vấn đề của Chu Trạch Phi cũng khác đi, điều này cũng không thể tránh khỏi được.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tạm thời không cần đâu, nếu có cần, tôi sẽ nói với cục Công an.
Chu Trạch Phi gật gật đầu, sau đó lại báo cáo một số công việc cho Hàn Đông, sao đó liền cáo từ.
Chu Trạch Phi vừa mới đi chưa được bao lâu, Trưởng ban thư ký Thành uỷ
Dương Lợi Đông lại đến văn phòng Hàn Đông. Thật ra y vẫn luôn quan tâm
đến tình hình của Hàn Đông, cho nên mới đến kịp thời như thế.
Dương Lợi Đông chủ yếu là báo cáo với Hàn Đông về tình hình công việc
trong hai ngày nay, những văn kiện quan trọng nào cần Hàn Đông thẩm
duyệt cũng kịp thời nhắc nhở một lượt.
Đương nhiên đó cũng
không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là phải trong thời điểm thích hợp nhất, đến trước mặt Hàn Đông ngồi một lúc.
Đôi
khi, cấp dưới đến chỗ lãnh đạo để nói gì không quan trọng, quan trọng là anh có đến trước mặt lãnh đạo hay không mà thôi.
Đây là vấn đề của một thái độ.
Khi đã bày tỏ được thái độ đúng đắn, thì trong lòng lãnh đạo cũng có tính toán rồi.
Sau đó Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Đàm Vĩ cũng đến văn phòng Hàn Đông, y
báo cáo với Hàn Đông về tình hình công việc của Uỷ ban Kỷ luật, nêu ra
kế hoạch và sắp xếp công việc của Uỷ ban Kỷ luật trong thời gian gần
đây, mong Hàn Đông cho chỉ thị.
Đàm Vĩ là người dựa vào Hàn
Đông sớm nhất, bây giờ thời gian cũng đã hơn một năm rồi, Hàn Đông đã từ Chủ tịch thành phố lên đến Bí thư Thành uỷ, lại lên đến Phó bí thư Tỉnh uỷ kiêm Bí thư Thành uỷ, điều này khiến trong lòng Đàm Vĩ rất vui mừng
trước lựa chọn ban đầu của y.
Y biết, chỉ cần y trước sau như một đi theo Hàn Đông, vậy chắc chắn không có gì sai. Nói không chừng
không bao lâu nữa, Hàn Đông sẽ thật sự trở thành nhân vật lãnh đạo chủ
chốt của tỉnh Giang Việt.
Phó chủ tịch thường trực thành phố
Lôi Hữu Hạ và Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ tịch thành phố Trịnh
Ân Ương cũng đến văn phòng làm việc của Hàn Đông ngồi một lúc, báo cáo
công việc của họ một chút.
Tất cả như một, thái độ của bọn họ, đã có thay đổi không nhỏ so với trước đó.
Bốn giờ chiều, Vương Vĩnh Ninh cũng đến văn phòng làm việc của Hàn Đông.
Y vẫn mang bộ dạng không xu nịnh không kiêu ngạo như trước, báo cáo mấy hạng mục công tác chủ yếu của Uỷ ban nhân dân thành phố, sau đó nói:
- Phó bí thư Hàn, bây giờ công tác thí điểm của khu xây dựng nông thôn
mới Giang Bắc, có thể nói đã giành được thắng lợi mang tính quyết định.
Tôi thấy Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố có thể triển khai hạng
mục này ra trong toàn thành phố, để xúc tiến sự phát triển của nền kinh
tế nông thôn trong thành phố chúng ta.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt
tự nhiên của Vương Vĩnh Ninh, trong lòng lại có chút nghi hoặc. Người
này từ trước đến nay, vẫn luôn không đặc biệt quan tâm đến việc xây dựng kinh tế nông thôn mới, nhưng sao hôm nay lại bỗng nhiên quan tâm đến
việc này như vậy?
Mặc dù Vương Vĩnh Ninh biểu hiện rất chân
thành, nhưng Hàn Đông cũng không thể thoải mái mà đồng ý ngay với lời đề nghị của y. Bởi trong vấn đề thí điểm xây dựng nền kinh tế nông thôn
mới, Hàn Đông có quy hoạch riêng của hắn. Tuy công tác thí điểm ở khu
Giang Bắc tạm thời có được hiệu quả tốt, nhưng tổng thể mà nói thời gian cũng quá ngắn, còn chưa ổn định, có một số vấn đề e rằng vẫn chưa bộc
lộ ra. Nếu như tuỳ tiện mà triển khai trong toàn thành phố, khả năng xảy ra vấn đề là khá lớn.
Bây giờ Hàn Đông phải làm chuyện này
đến mức tốt đẹp nhất, chứ không phải cứ tuỳ tiện mà dàn rộng ra. Chỉ cần đợi công tác thí điểm thật sự chín muồi, rồi mới mở rộng ra phạm vi
toàn thành phố, đó mới là quy trình đúng.
- Ừ, tính tích cực của đồng chí Vĩnh Ninh rất cao.
Hàn Đông chọn phương pháp khen ngợi trước sau đó mới phản đối,
- Công tác thí điểm xây dựng kinh tế nông thôn mới, dưới sự lãnh đạo
của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, đã có được hiệu quả rõ ràng, đồng thời cũng có một số kinh nghiệm. Nhưng nói tóm lại, công việc này
còn có quá nhiều vấn đề chưa nắm vững, còn phải hoàn thiện thêm nữa. Cho nên, suy nghĩ của tôi là, tạm thời chưa thích hợp để triển khai ra toàn thành phố, phải hoàn thiện hơn nữa trong việc thí điểm ở khu Giang Bắc, thật sự tích luỹ được những kinh nghiệm phong phú. Đợi sau khi điều
kiện hoàn toàn thuận lợi, rồi mới mở rộng ra trong toàn thành phố.
Nghe Hàn Đông từ chối đề nghị của mình, sắc mặt Vương Vĩnh Ninh cũng không hề thay đổi, y gật dầu nói:
- Vẫn là bí thư Hàn suy nghĩ chu đáo. Công tác thí điểm quả thật cũng
nên làm vững hơn nữa, xem ra tôi cũng hơi nóng lòng một chút.
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ cần vì công việc, có kiến nghị gì cứ nói ra, cũng là một việc tốt mà. Muốn làm tốt các hạng mục công tác của thành phố Ninh Hải, thì
chúng ta cần chung sức hợp tác mới được. Chỉ cần Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố trên dưới một lòng, cùng cố gắng vì công việc chung, thì
không có việc gì không thể làm tốt được. Trong công việc, đồng chí Vương Vĩnh Ninh có suy nghĩ gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.
Vương Vĩnh Ninh nói:
- Bí thư Hàn nói rất đúng, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình. Đúng rồi, bí thư Hàn, vì để tăng mạnh thêm công việc của Uỷ ban
nhân dân thành phố, tôi dự định tiến hành điều chỉnh một chút về nhân sự trong văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, chủ yếu liên quan đến ba
đồng chí, anh xem…
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, xem ra mục
đích cuối cùng của Vương Vĩnh Ninh vẫn nằm ở việc điều chỉnh nhân sự ở
văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố. E rằng y đã sớm biết hắn sẽ không
đồng ý với việc triển khai công tác thí điểm kinh tế nông thôn mới trong toàn thành phố. Sở dĩ y nói ra, thực ra là để làm bước đệm cho việc thứ hai. Trước tiên là thể hiện sự quan tâm và ủng hộ của y trong công
việc, sau đó đưa ra yêu cầu chính của y, như vậy thì khả năng bị Hàn
Đông phản đối sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
“Vương Vĩnh Ninh đã chuẩn bị kỹ rồi, xem ra y cũng không cam lòng tiếp tục như vậy rồi.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng,
“Đương nhiên có thể y chỉ đang thử mà thôi, xem xem sau khi mình làm
Phó bí thư Tỉnh uỷ, liệu có tiến thêm một bước trong việc chèn ép y hay
không.”