- Cái này...Các cậu...
Phương Như Sơn muốn nói lại thôi, ông
nhìn ra được, mấy người này đều không phải nhân vật đơn giản, nhắc tới
Giám đốc Sở Công an mà lại tỏ ra không hề quan tâm, cũng không biết bọn
họ rốt cuộc là có lai lịch như thế nào.
Từ vẻ bề ngoài của ba người họ cho thấy, có vẻ họ không phải là người bình thường, nhưng tuổi đời của họ không lớn, xem ra sau lưng họ có thế lực rất mạnh.
Chỉ có điều Phương Như Sơn ở thành phố Biện Châu cũng chỉ là mạnh vì
gạo, bạo vì tiền, quen được không ít người, nhưng trước giờ chưa từng
nghe qua lai lịch của ba người họ.
Ông ta không phải là lo
lắng cho ba người đó, chẳng qua là nhìn thấy ba người họ vốn không sợ
Giám đốc Sở Công an, bèn nghĩ nếu có thể kết bạn với họ, cũng coi như là chuyện tốt.
Tuy nhiên nhóm người Hàn Đông đều rất khiêm tốn, cho nên Phương Như Sơn cũng không hỏi ra được gì cả, điều này làm ông
thất vọng.
- Có lẽ người ta vốn chẳng coi mình là gì.
Phương Như Sơn nghĩ thầm, dù nói thế nào thì ông cũng chỉ là chủ một quán trà, người ta làm sao muốn kết bạn với ông chứ.
- Các cậu cẩn thận một chút, tên Điền Thiếu Quân này không chỉ là một
người, đám người bọn họ đều có thế lực rất lớn, liên quan đến rất nhiều
nhân vật lớn, cẩn thận bọn họ liên kết đối phó với các cậu.
Phương Như Sơn cẩn thận nhắc nhở.
- Đám người đó cùng nhau tiến lùi nhưng quật ngã được nhiều người lắm đó.
Hầu Khôn khinh thường, nói:
- Cho dù họ là người thế nào thì binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, chẳng có gì phải sợ.
Hàn Đông đứng lên, nói:
- Được rồi, chúng ta trở về thôi.
Đợi Hàn Đông lấy tiền ra trả, Phương Như Sơn bèn cười, nói không nhận,
bảo là cảm ơn tối nay Hầu Khôn đã ra tay nghĩa hiệp, coi như là ông mời
khách.
Nhưng Hàn Đông không muốn ăn không như vậy, liền đặt lên bàn một trăm đồng.
Phương Như Sơn thấy vậy đành thôi, y nhìn ra, mặc dù Hàn Đông còn trẻ
nhưng khí chất lại khác, càng giống kẻ bề trên hơn hai người kia, ông ta cũng không nắm rõ chi tiết về Hàn Đông, nhưng cũng biết được người như
thế này cũng không bận tâm đến một chút tiền trà.
Đi ra từ quán trà, Hầu Khôn nói:
- Tôi sợ rằng thằng đó sẽ không từ bỏ ý định.
Trịnh Đồng nói:
- Anh sợ gì chứ, sợ không được làm Phó giám đốc sở à?
- Không phải vậy, tôi lo cho cô gái đó, nhìn dáng vẻ của cô sẽ thấy, cô ấy không có biện pháp nào đối phó với tên vô lại kia.
Hàn Đông cười, nói:
- Không nhận ra anh lại biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nhưng chỉ
cần anh nói chuyện với Điền Vĩnh Ba thì tôi nghĩ tên đó cũng phải kiềm
chế một chút.
Hầu Khôn gật đầu, nói:
- Ồ, ngày mai tôi sẽ đi kiếm ông ta nói chuyện. Có điều, mặc dù tôi mới tới chưa được lâu nhưng cũng biết, con ông cháu cha ở đây đều rất kiêu ngạo. Kinh doanh
của kinh doanh, côn đồ nhỏ của côn đồ nhỏ, từng tên phát triển rất
nhanh.
Hàn Đông hỏi:
- Vậy anh có chút hâm mộ phải không?
Hầu Khôn lắc đầu, nói:
- Hâm mộ cái gì chứ, nhớ ban đầu tôi cũng từng kiêu ngạo, nhưng do lúc
đó tuổi trẻ bồng bột, bây giờ tôi đã là cán bộ nhà nước rất trung thực,
chỉ biết căm thù đến tận xương tuỷ đối với hành vi bỉ ổi của người như
vậy, phải quản lý thật nghiêm thằng đó. Người nhà của cán bộ lãnh đạo
làm chuyện xấu, quả thật ảnh hưởng của nó sẽ lớn hơn chuyện do người
bình thường làm, thêm vào đó còn liên quan đến hình tượng của lãnh đạo,
hơn nữa còn liên quan đến hình tượng của Đảng và Chính phủ chúng ta, vì
người nhà lãnh đạo làm chuyện xấu, người mà bà con nghĩ đến đầu tiên là
cán bộ lãnh đạo, sau đó sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của họ về cơ quan
chính phủ.
- Anh nói cũng có lý đó, nhưng chuyện này, việc
làm của Cục Công an và Ủy ban Kỷ luật rất quan trọng, chỉ cần các anh
sống và làm việc theo pháp luật thì hiện tượng mà anh nói đó cũng sẽ
giảm đi nhiều, tất nhiên bản thân của cán bộ lãnh đạo cũng là một nhân
tố ảnh hưởng rất lớn, muốn giải quyết triệt để vấn đề này, cần phải nỗ
lực về mọi mặt mới được.
Hàn Đông nói, từ lời của Hầu Khôn mà
trong lòng nghĩ đến tình hình của thành phố Ninh Hải, theo hiểu biết của Hàn Đông thì con cháu dòng dõi của một số cán bộ lãnh đạo ở Ninh Hải
cũng có khá nhiều người đang kinh doanh, điều này đi ngược lại với tinh
thần trong văn kiện của Trung ương, nhưng nếu không có ai truy cứu thì
mọi người đều coi như không biết, nếu không được mình đành phải ra tay
về phương diện này.
Trịnh Đồng nói:
- Về
chuyện con cháu dòng họ của cán bộ lãnh đạo kinh doanh, Trung ương cũng
đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, chẳng qua trong quá trình thực hiện
cụ thể, cũng không có gì lạc quan cả, truyền thống của Trung Quốc từ lâu đã xem tình nghĩa lớn hơn pháp luật, pháp luật không nằm ngoài tình
nghĩa, dẫn đến việc nhiều chế độ, điều lệ không thể thực hiện được.
Những gì y nói mọi người đều hiểu, nhưng Trung Quốc có truyền thống rất nhiều năm, thậm chí có thể nói là mấy ngàn năm, làm sao có thể giải
quyết ngay lập tức được.
Hàn Đông nói:
- Vì vậy có thể nói xây dựng thể chế là nhiệm vụ nặng nề.
Tối hôm đó, Hàn Đông ở cả đêm ở thành phố Biện Châu, ngày hôm sau mới
trở về Ninh Hải, trước khi đi cũng không cho Vương Lập Bình gọi điện
thông báo.
Trên xe, Hàn Đông cứ suy nghĩ về cuộc nói chuyện
giữa mình với Trịnh Đồng và Hầu Khôn vào buổi tối hôm đó, hắn cảm thấy
có lẽ có thể mạnh tay về phương diện này ở thành phố Ninh Hải.
Bây giờ công tác về các mặt của thành phố Ninh Hải có thể nói là triển
khai một cách mạnh mẽ, nhưng điều này lại rất liên quan đến Hàn Đông,
thứ nhất, Hàn Đông có nhiều ý tưởng hay, thứ hai, Hàn Đông nắm trong tay cục diện của thành phố Ninh Hải, sử dụng những người có năng lực làm
việc. Tuy nhiên, điều Hàn Đông nghĩ đến là nếu hắn rời khỏi Ninh Hải thì cục diện tốt đẹp này có thể sẽ chuyển biến đột ngột hay không. Muốn duy trì cục diện này, vậy thì trừ việc phải sử dụng người tốt ra thì phải
tăng cường xây dựng chế độ các phương diện, còn xây dựng chế độ pháp
luật tất nhiên là đặc biệt quan trọng, ngoài ra vẫn phải hoàn thiện vô
vàn các nguyên tắc nghị sự cùng với kiện toàn cơ chế giám sát, chỉ cần
làm cho thông các mối quan hệ này thì thế phát triển của Ninh Hải sẽ
không dễ dàng ngăn chặn.
Bây giờ Hàn Đông phải suy nghĩ về mọi phương diện của thành phố Ninh Hải, kiên trì quy hoạch tốt toàn bộ Ninh Hải.
Hắn thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh kiêm Bí thư
Thành ủy Ninh Hải, vì để sáng tạo ra tiện ích rất lớn cho việc thực hiện các biện pháp cải cách Ninh Hải, cho nên có thể thẳng tay làm lớn một
phen.
Mười giờ rưỡi, xe đã đến Thành ủy Ninh Hải, Hàn Đông xuống xe, vừa suy nghĩ vừa bước lên lầu.
Trên đường đi, những nhân viên mà Hàn Đông gặp đều cung kính chào hỏi
hắn, mọi người thấy vẻ mặt của Hàn Đông còn kính trọng hơn rất nhiều so
với lúc trước.
Hàn Đông cũng không để ý đến chuyện này, sự
cung kính của người ta phần lớn là nhắm vào vị trí dưới mông của bạn,
ngược lại, nếu có thể thông qua công việc, năng lực, sức hút cá nhân sẽ
khiến cho người ta thật lòng cung kính, điều đó mới hiếm có.
Đến văn phòng rồi ngồi xuống, Phó bí thư Thành ủy Chu Trạch Phi liền đến văn phòng của Hàn Đông, cung kính, khách sáo nói với Hàn Đông:
- Thưa Bí thư Hàn, anh đã trở về, anh xem khi nào thuận tiện để mở cuộc
họp Hội nghị thường vụ, truyền đạt tinh thần của Tỉnh ủy.
Hàn Đông cười, nói:
- Đồng chí Trạch Phi, lần này trừ việc điều chỉnh nhân sự có liên quan
ra thì các mặt khác cũng không có thay đổi gì nhiều, tôi thấy không cần
mở cuộc họp để thông báo thay đổi nhân sự, mọi người đều đã xem qua văn
kiện rồi.
Đang nói thì điện thoại của Hàn Đông bỗng vang lên, Chu Trạch Phi thấy thế bèn đứng lên tránh ra một bên.
Hàn Đông vung tay, có ý bảo y ngồi, y mới ngồi.
Hàn Đông lấy điện thoại ra xem, là số điện thoại lạ từ thành phố Biện Châu, có chút nghi ngờ rồi bấm nút nghe.
Cuộc điện thoại này là do Giám đốc Sở Công an tỉnh Điền Vĩnh Ba gọi đến, trong điện thoại, ông nói:
- Chào Bí thư Hàn, tôi là Giám đốc Sở Công an tỉnh Điền Vĩnh Ba, không làm phiền công việc của anh chứ?
Hàn Đông cười cười, nghĩ thầm Hầu Khôn nhanh như vậy đã nói chuyện với
Điền Vĩnh Ba rồi, phản ứng của Điền Vĩnh Ba là rất nhanh.
- Chào đồng chí Vĩnh Ba, anh có việc gì không?
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Thưa Bí thư Hàn, là như thế này, theo sự sắp xếp thì Sở Công an tỉnh
đều đã chuẩn bị các nhân viên cảnh vệ cho các vị lãnh đạo chủ chốt của
Tỉnh ủy, tôi muốn hỏi anh có yêu cầu cụ thể nào đối với các nhân viên
cảnh vệ đó không, tối qua tôi tính đi báo cáo cho anh biết nhưng do
trong Sở có vụ án khẩn cấp nên mới chậm trễ như vậy.