Nguyên Hằng Kiến bắt đầu tiến hành khống chế chặt chẽ hơn với hệ thống của Thành ủy.
Dù sao chăng nữa thì Tiêu Vọng Nhạc cũng là thân tín của anh ta, do vậy được anh ta đưa lên vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ của Tỉnh ủy, có
khác biệt so với Triệu Nhạc khi còn ở vị trí này.
Lúc
còn ở tỉnh Tây Xuyên thì Triệu Nhạc và Nguyên Hằng Kiến cũng tương đối
hợp tác với nhau, nhưng dù sao thì Triệu Nhạc vẫn là nhân vật trong hệ
thống của Hàn Đông, thế nên Nguyên Hằng Kiến thà để người của mình đảm
nhận chức vụ này còn hơn.
“Xem ra Nguyên Hằng Kiện quả
đúng không hổ danh là một trong những lãnh đạo lớn trong tương lai, ngay từ rất sớm đã bắt đầu suy xét toàn diện cục bộ rồi.”
Hàn Đông thầm nghĩ, lần trước sở dĩ Nguyên Hằng Kiến đề bạt Kiều Hiếu
Nghĩa từ chức bí thư Đảng ủy công an Phù Thành lên thành phó bí thư Phù
thành e chỉ là lót đường cho Lã Tuấn Khải, dù sao thì Lã Tuấn Khải cũng
là thư ký của anh ta, nếu để Lã Tuấn Khải đến đó ngộ nhỡ làm việc không
ra gì thì sẽ làm mất mặt anh ta.
Việc này đúng là nhất
cử lưỡng tiện, một mặt là nể tình Hàn Đông, mặt khác cũng là suy nghĩ
cho sau này, hơn nữa Kiều Hiếu Nghĩa làm phó bí thư thì sau này hợp tác
với Lã Tuấn Khải là điều tất nhiên.
Điểm này khiến cho
Hàn Đông bội phần thán phục Nguyên Hằng Kiện, anh ta như một cao thủ
đánh cờ vậy, mỗi lần đặt một quân cờ xuống là đã nghĩ trước được bước
sau sẽ làm gì rồi.
Nói chung là sự biến động nhân sự
trong tỉnh lần này ảnh hưởng không nhiều đến Hàn Đông, ít ra thì không
nhiều như một số người nghĩ.
Bản thân Hàn Đông cũng
không lo lắng gì, hơn nữa hắn cũng hết sức vừa ý với thái độ của Hề Hiểu Kiến, chí ít thì từ khi thông tin Triệu Nhạc bị điều đi truyền ra ngoài đến nay Hề Hiểu Kiến vẫn không có bất cứ biểu hiện gì bất thường cả.
“Chỉ trừ việc Trịnh Thị Vĩ gần đây không đến phòng mình ra thì tất cả mọi việc vẫn được coi là bình thường.”
Hàn Đông tương đối mãn nguyện với cục diện hiện tại.
Động thái bất thường của Trịnh Thị Vĩ không nằm ngoài dự liệu của Hàn
Đông, nhưng mà chỉ cần mối quan hệ hợp tác giữa Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến không bị rạn nứt thì mặc cho Trịnh Thị Vĩ có chạy đi đâu chăng nữa cũng chẳng kiếm được “quả ngon” mà ăn.
Hơn nữa, anh ta càng hướng theo nay Tần mai Sở thì càng có nhiều người miệt thị anh ta hơn.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần đến phòng làm việc của Hàn Đông, thái độ kính cẩn nói với Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, cơ chế đào thải cán bộ xếp hạng cuối của thành phố ta là
thí điểm cho toàn tỉnh, hiện giờ có sự thay đổi về trưởng ban tổ chức
cán bộ tỉnh, vậy anh xem có nên liên hệ với trưởng ban Tiêu không, bí
thư đi cùng với tôi báo cáo hạng mục công tác này được không ạ?
Vẻ mặt Hàn Đông tươi tỉnh rõ, đề nghị của Khương Tùng Thần đúng là nhất
cử lưỡng tiện, một mặt là báo cáo công tác thí điểm cơ chế đào thải lãnh đạo xếp hạng cuối với ban tổ chức cán bộ thành ủy, mặt khác cũng là cái cớ hay để gặp mặt Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy - Tiêu Vọng Nhạc.
Mức độ quan trọng và tầm ảnh hưởng của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh
ủy thì không nói ai cũng biết nên ai mà chẳng hy vọng có thể bắt nhịp
trước với anh ta.
- Được, để tôi liên hệ xem thế nào đã nhé.
Hàn Đông gật đầu rồi nói tiếp:
- Vậy trong hai ngày này, trưởng ban Khương nhớ chuẩn bị tốt các công tác liên quan nhé.
Thực ra Hàn Đông cũng muốn đi gặp Tiêu Vọng Nhạc sớm một chút, suy cho
cùng thì khả năng Tiêu Vọng Nhạc trở thành đồng minh của mình là rất
lớn, cơ hội tốt như vậy chắc chắn Hàn Đông sẽ không bỏ qua.
Ngày hôm sau, ăn xong cơm trưa, Hàn Đông liền đi Thục Đô, lần này Lã
Tuấn Khải sẽ giới thiệu hắn với thư ký mới của Nguyên Hằng Kiện.
Mặc dù quan hệ của Hàn Đông với Nguyên Hằng Kiện tương đối mật thiết
nhưng việc tạo mối quan hệ với thư ký của anh ta cũng tương đối quan
trọng và có lợi sau này.
Bốn giờ chiều Hàn Đông đã đến thành phố Thục Đô, ngay lập tức gọi điện cho Lã Tuấn Khải.
Hàn Đông hỏi:
- Bí thư Lã, tôi đã đến Thục Đô rồi, anh xem bây giờ nên sắp xếp thế nào, hay là để tôi đặt bàn trước nhé?
Lã Tuấn Khải trả lời:
- Đừng vội, để tôi hỏi trước rồi tính.
Hàn Đông tắt máy ngồi đợi một lúc thì Lã Tuấn Khải gọi điện lại nói:
- Hàn Đông à, Nhâm Lập Quang lát nữa có chút việc, chúng ta đi ăn trước, anh ta hẹn tối sẽ đi uống trà cùng rồi.
- Vậy cũng được, để tôi đặt bàn trước rồi gọi cho anh nhé.
Hàn Đông nói xong rồi bảo Tả Nhất Sơn lái xe đi tìm một nhà hàng vừa
yên tĩnh vừa sang trọng, đặt chỗ xong đâu đấy bèn gọi điện cho Lã Tuấn
Khải.
Một lát sau thì Lã Tuấn Khải cũng đến, anh ta
được đề bạt đến Phù thành đảm nhiệm chức vụ quan trọng quả là may mắn,
được tôi luyện nhiều khi làm việc cùng Nguyên Hằng Kiến nên thái độ của
Lã Tuấn Khải tương đối ổn định, mặc dù vậy vẻ đắc ý và phấn khích hiện
lên trong đối mắt anh ta vẫn không khỏi bị Hàn Đông phát hiện ra
Thư ký của bí thư Tỉnh ủy xét về vị trí thì rất quan trọng, có thể đại
diện cho lãnh đạo trong nhiều vấn đề nên có nhiều kẻ muốn đến vây quanh
làm thân, nhưng dù sao cái chức này thật ra cũng chỉ là ở góc độ phục vụ người khác mà thôi.
Làm bí thư của một thành phố thuộc tỉnh Tây Xuyên thì quyền uy như chư hầu một phương vậy, điều này làm
cho bất cứ ai cũng cảm thấy hứng khởi.
Ngoài ra, làm thư ký cho lãnh đạo thì mục đích cuối cùng là làm sao để được thăng quan tiến chức, kiếm được nhiều lợi lộc.
Nguyên Hằng Kiện lần này sắp đặt vị trí tốt như vậy cho Lã Tuấn Khải
thật đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của Lã Tuấn Khải, chỉ cần nghĩ
đến điều này thì anh ta đã thấy rất phấn khởi rồi.
-
Nhâm Lập Quang là thư ký của bí thư Nguyên kiêm trưởng phòng thư ký số
một, gặp mặt được anh ta thì về sau có việc gì cũng dễ làm hơn.
Lã Tuấn Khải vừa ngồi xuống nói.
Hàn Đông đáp:
- Cảm ơn anh Lã, lần này anh thăng quan tiến chức thật đáng chúc mừng.
Lã Tuấn Khải cười cười trả lời:
- Thực ra tôi cũng lo lắm, dù sao thì đối với tôi đây là nhiệm vụ hoàn toàn mới lạ.
Hàn Đông nói:
- Với năng lực của anh Lã thì chắc chắn sẽ làm nên việc lớn rồi.
Hai người gọi vài món ăn và một chai rượu, vừa uống vừa nói chuyện.
Lã Tuấn Khải rất hứng thú với cơ chế đào thải cán bộ xếp hạng cuối được tiến hành ở thành bố Tân Châu, anh ta nói:
- Hàn Đông à, đợi sau khi tôi quen với tình hình ở đây sẽ dẫn một số
người đến tham quan học hỏi cơ chế đào thải lãnh đạo xếp hạng cuối ở
thành phố Tân Châu các anh, lúc đó sẽ làm phiền anh đấy nhé.
Hàn Đông cười đáp:
- Anh Lã khách sáo quá, nếu anh đến thì chúng tôi phải nhiệt liệt chào mừng chứ, chắc chắn sẽ tiếp đón nhiệt tình
Hắn nói không sai, dù sao trong tỉnh Tây Xuyên thì địa vị của Phù Thành cao hơn Tân Châu nhiều, điều này nhìn sơ qua cũng có thể thấy được, hơn nữa mấy vị lãnh đạo cấp phó ở tỉnh cũng xuất thân từ Phù Thành.
Nếu Lã Tuấn Khải mang người đến Tân Châu tham quan học hỏi thì chắc hẳn Hề Hiểu Kiến sẽ rất lấy làm vinh hạnh.
Hàn Đông hiểu rõ, chắc hẳn Lã Tuấn Khải đã thấy được thái độ coi trọng
cơ chế đào thải cán bộ theo xếp hạng của Nguyên Hằng Kiện nên quyết định sẽ bắt đầu khai thác từ vấn đề này.
- À Hàn Đông này,
phó bí thư Kiều của Phù Thành ngày xưa đã từng làm việc ở thành phố Vinh Châu đấy, chắc hẳn mối quan hệ của cậu với anh ta cũng ổn đúng không.
Lã Tuấn Khải cười hỏi.
Hàn Đông gật đầu đồng ý nói:
- Đúng vậy, lúc bí thư Kiều còn ở Vinh Châu cũng cho tôi nhiều ý kiến hay ho lắm.
Lã Tuấn Khải nghe vậy bèn nói:
- Vậy thì tốt, đến lúc đó tôi cũng phải nhờ bí thư Kiều chỉ bảo mới được.
Anh ta từng là thư ký bí thư Tỉnh ủy, Kiều Hiếu Nghĩa lại vừa được
Nguyên Hằng Kiện đề bạt do vậy khả năng hợp tác của hai người này là rất lớn.
Trong lòng Lã Tuấn Khải vẫn còn đôi chút lo lắng, anh ta muốn làm nên nghiệp thì phải có sự trợ giúp tận tâm từ phía Kiều Hiếu Nghĩa, như vậy mới có thể nhanh chóng nắm vững được cục diện.
Ăn xong, hai người họ bèn tìm một quán trà, ngồi được một lát thì
chuông điện thoại của Lã Tuấn Khải reo lên, anh ta lấy điện thoại ra
nói:
- Là điện thoại của Nhâm Lập Quang, chắc anh ta xong việc rồi.
Nói rồi anh ta nghe điện thoại, đọc địa chỉ cho Nhâm Lập Quang.
Khoảng mười phút sau thì Nhâm Lập Quang đến, anh ta khoảng chừng 30
tuổi, vẻ ngoài thư sinh lịch lãm, mặc bộ đồ Tây phục và đeo cặp kinh
viền vàng.
Vừa bước vào cửa, Nhâm Lập Quang cười nhẹ nói:
- Để hai người phải đợi lâu thật là ngại quá.
Lã Tuấn Khải đáp lại:
- Không vấn đề gì đâu, để tôi giới thiệu với anh, bí thư Hàn, đây là trưởng phòng Nhâm.
- Trưởng phòng Nhâm à, đây là bí thư Hàn của thành phố Tân Châu.
Hàn Đông chìa tay ra nói:
- Trưởng phòng Nhâm, sau này nhờ anh quan tâm nhiều nhé.
Nhâm Lập Quang đưa tay ra bắt tay Hàn Đông, vừa ngồi xuống nói:
- Khách khí quá, anh là bạn của anh Lã, sau này cũng là bạn của tôi mà.
Hàn Đông thầm nghĩ, thái độ của người này tương đối kiêu ngạo đây, nghe ý anh ta nói thì chỉ là nể mặt Lã Tuấn Khải nên mới chịu tiếp mình sao.
Nghĩ vậy Hàn Đông bèn nhìn sang phía Lã Tuấn Khải.
Lã Tuấn Khải rõ ràng cũng bất ngờ không kém, không ngờ thái độ của Nhâm Lập Quang lại như vậy, anh ta hơi cau mày một chút rồi quay sang hỏi:
- Trưởng phòng Nhâm bận như vậy liệu đã ăn uống gì chưa?
- Tôi ăn ở nhà lãnh đạo rồi, ông ấy đúng là ông chủ tốt anh ạ.
Nhâm Nhật Quang nói.
Hàn Đông nhận thấy sự đắc ý trong mắt anh ta.
Điều này khiến cho Hàn Đông có đôi chút nghi ngờ, tại sao Nguyên Hằng
Kiện lại có thể tìm một người như vậy làm thư ký nhỉ, chẳng nhẽ con mắt
của anh ta lại kém như vậy sao.
Lã Tuấn Khải mặt mũi
cũng có đôi chút thất thần nghĩ, tại sao một con người Nhâm Nhật Quang
với phong thái ổn định tại cơ quan mà ra ngoài lại biến thành người như
thế này nhỉ, rõ ràng là cái vẻ đắc ý tiểu nhân mà.
Sớm biết thế này thì nên nhắc trước anh ta về Hàn Đông, tránh đắc tội với Hàn Đông.
Nếu để so sánh thì Lã Tuấn Khải vẫn thích qua lại với Hàn Đông hơn vì
Hàn Đông trẻ tuổi, chức vị cao, hơn nữa Lã Tuẫn Khải cũng cảm thấy rằng
sự tín nhiệm của Nguyên Hằng Kiện với Hàn Đông còn nhiều hơn là đối với
mình, ngoài ra anh ta cũng phong phanh biết được thế lực của Hàn Đông
rất mạnh, như vậy thì Lã Tuấn Khải ắt phải tạo lập quan hệ tốt với đối
tượng này thôi.
Trong lòng Hàn Đông có đôi chút không
thoải mái, rõ ràng tên Nhâm Lập Quang này ỷ chức thư ký của bí thư Tỉnh
Ủy để lên mặt, hơn nữa lời nói và hành động của anh ta cũng thể hiện ra
là một con người không hiện thực, Hàn Đông không biết vì sao Nguyên Hằng Kiện lại chọn anh ta làm thư ký nhưng có một điều chắc chắn là anh ta
và Hàn Đông không thể cùng đi chung một con đường.
Nghĩ vậy nên Hàn Đông cũng chẳng tha thiết tạo mối quan hệ với Nhâm Lập Quang, bèn ngồi im một bên.
Nhâm Lập Quang lại không hề để ý đến điều này, chỉ cười cười nói nói
với Lã Tuấn Khải để thăm dò về thói quen sở thích của Nguyên Hằng Kiện.
Lã Tuấn Khải nhìn Hàn Đông ngồi phía bên cạnh, vẻ mặt vẫn rất vui vẻ ôn hòa nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng, bèn đoán ra được Hàn Đông không thích thái độ của Nhâm Lập Quang, anh ta cũng cảm thấy áy náy, thầm
nghĩ:
- Biết sớm thì mình chả nhận giới thiệu anh ta với Nhâm Lập Quang, lát nữa phải tìm cách giải thích mới được.