- Chủ tịch Hàn, xin chào, tôi là phóng viên của nhật báo Tây Xuyên Cát
Hồng Diễm, xin hỏi lát nữa Chủ tịch Hàn có thời gian rãnh không ạ, tôi
muốn phỏng vấn ngài
Khi lễ ký tên vừa mới kết thúc, Hàn Đông và
Phương Thế Nguyên chuẩn bị cùng nhau dùng bữa trưa, một người phụ nữ
quàng khăn choàng dài bước nhanh đến trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông thản nhiên nhìn cô ta một cái, người phụ nữ này cũng có một chút nhan
sắc, nhưng mà trên mặt trang điểm đậm, mùi nước hoa trên người khiến Hàn Đông có chút khó chịu.
Tuy nhiên Hàn Đông vẫn rất khách sáo, cười cười rồi nói:
- Xin chào, phóng viên Cát, có lẽ tôi sẽ làm cô thất vọng, tôi không có
gì để phỏng vấn cả, tôi cũng đề nghị mọi người phỏng vấn tổng giám đốc
Phương nhiều một chút, anh ấy mới là vai chính hôm nay
Phương Thế Nguyên cười nói:
- Chủ tịch Hàn quá khách sáo rồi, hôm nay ngài mới chủ trì đại cục.
Cát Hồng Diễm cười dài nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi phỏng vấn ngài trước, sau đó lại phỏng vấn tổng giám
đốc Phương. Chủ tịch Hàn, ngài có cho tôi cơ hội này không?
Xem thái độ của cô ta, dường như Hàn Đông không đồng ý phỏng vấn, cô ta sẽ không bỏ qua.
Với lại lúc cô ta nói chuyện, thân người cố ý hướng vào Hàn Đông, mùi hương nồng nặc không ngừng bay vào mũi của Hàn Đông.
Hơn nữa Hàn Đông hơi gật đầu, ánh mắt liền quét đến đường rãnh trắng như tuyết trước ngực người phụ nữ này.
Người phụ nữ này, trời lạnh như vậy lại mặc loại quần áo này, cũng không biết cô ta có lạnh hay không, mặc như vậy không phải là vì quyến rũ người
khác sao?
Thông qua những chi tiết này Hàn Đông trong lòng đối với cái gọi là phóng viên có chút khó chịu.
- Thực sự xin lỗi, tôi thật là không có gì để phỏng vấn cả, phóng viên
Cát hay là cứ phỏng vấn tổng giám đốc Phương của tập đoàn Thịnh Thế vậy
Hàn Đông thản nhiên cười nhạt
- Hoặc là phóng viên Cát phỏng vấn Chủ tịch Phí cũng được, Chủ tịch Phí
được phân công quản lý công tác giáo dục, phóng viên Cát cũng có nhiều
cái để phỏng vấn.
Phí Nguyệt Phi ở bên cạnh nghe thấy liền tiếp lời cười nói:
- Phóng viên Cát xin cô hãy tuyên truyền nhiều về công tác giáo dục của
thành phố Tân Châu, hy vọng thông qua sự tuyên truyền của phóng viên
Cát, sẽ có thể có nhiều nhà từ thiện, nhà kinh doanh như tổng giám đốc
Phương, đứng ra quyên tiền cho học sinh nghèo khó của thành phố chúng
tôi.
Cô ta nhìn ra được Hàn Đông đúng là không muốn tiếp nhận
phỏng vấn, cô ta đại khái hiểu được cách nghĩ của Hàn Đông, dù sao thì
Hàn Đông tuổi còn trẻ đã trở thành Chủ tịch thành phố cấp ba, có thể vô
cùng lên giọng rồi, do đó ở phương diện truyền thông giữ khiêm tốn một
chút cũng có lợi, dù sao chủ tịch trẻ như vậy quá phô trương, dễ dẫn đến thị phi không cần thiết.
Hơn nữa, vừa rồi Hàn Đông đề cử cô ta,
tuy là một cách thoái thác nhưng đối với Phí Nguyệt Phi mà nói là một cơ hội tốt, nếu như có thể trên báo tỉnh làm một bài phỏng vấn, đối với cô ta một Phó chủ tịch mà nói tuyệt đối là một việc tốt.
- Được thôi
Cát Hồng Diễm tuy rằng nở nụ cười, nhưng lại cười vô cùng miễn cưỡng.
Rất hiển nhiên, Hàn Đông cự tuyệt khiến Cát Hồng Diễm trong lòng có chút không vui.
Trên thực tế, Cát Hồng Diễm trong lòng có chút khó chịu. Phải biết, cô ta là phóng viên của nhật báo Tây Xuyên, trong tỉnh cho dù là đi đến đâu, căn bản là luôn được đón tiếp nhiệt tình, cho dù là Bí thư thành ủy, Chủ
tịch thành phố, đối với cô ta đều vô cùng khách khí, cho nên điều này
làm cho cô ta tâm tính cao ngạo, cô ta là người phụ nữ tùy ý, lại thấy
Hàn Đông còn trẻ đã làm Chủ tịch, vả lại còn anh tuấn phóng khoáng như
vậy, cho nên kìm không nổi lòng xuân, liền muốn mượn cơ hội phỏng vấn,
nếu như có thể kết nối với Hàn Đông cũng coi là một chuyện tốt.
Cát Hồng Diễm vốn nghĩ là Hàn Đông còn trẻ không thể không động lòng trước
sắc đẹp, cô ta đối với vẻ ngoài của mình cũng là có chút tự tin, mặt
khác Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, có cơ hội được phỏng vấn hắn nhất
định không bỏ qua.
Ai ngờ được Hàn Đông nghĩ cũng chưa nghĩ đã từ chối rồi.
Điều này làm cho Cát Hồng Diễm cảm thấy không còn mặt mũi.
Dù sao cô ta trong giới phóng viên của tỉnh cũng có chút danh tiếng, vừa
rồi cô ta chủ động đề nghị phỏng vấn Hàn Đông, bên cạnh còn có nhiều
đồng sự nhìn thấy, bây giờ dường như một vài người trên khóe miệng đều
mang nụ cười nhạt.
- Con người này, giả vờ gì chứ, bà không tin mày không uống nước rửa chân của bà
Cát Hồng Diễm trong lòng buồn bực nghĩ, lông mày khẽ động nhìn Hàn Đông trong lòng nghĩ con người này quỳ dưới chân mình.
Ánh mắt đảo một vòng, Cát Hồng Diễm liền tiếp cận Phí Nguyệt Phi cùng nói
chuyện, dường như đối với công tác giáo dục của thành phố Tân Châu vô
cùng quan tâm, chuẩn bị đưa tin tốt một chút
Phí Nguyệt Phi tự nhiên cũng vui vẻ giao tiếp cùng cô ta.
Giữa trưa Hàn Đông và tổng giám đốc Phương của tập đoàn Thịnh Thế dùng bữa
cơm trưa thịnh soạn. Bởi vì chiều còn phải đi làm, cho nên trên bàn chỉ
gọi một chai rượu đỏ.
Tập đoàn Thịnh Thế có thể đem ra số tiền
lớn như vậy để thành lập quỹ khuyến học, Hàn Đông đương nhiên là hoan
nghênh, cho nên mời bọn họ ăn một bữa cơm cám ơn cũng là nên làm.
Cho dù Hàn Đông biết tập đoàn Thịnh Thế không thể bắn tên không đích, bọn
họ sở dĩ đồng ý thành lập quỹ này, khẳng định có cái nhờ cậy.
Nhưng chỉ cần kinh doanh hợp pháp, mọi việc đều tuân theo quy củ, Hàn Đông tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Buổi chiều, Hàn Đông phê duyệt văn kiện trong chốc lát, rồi đứng dậy hít thở
Nghỉ ngơi một hồi, Hàn Đông cầm tài liệu tham khảo nội bộ kỳ này trên bàn xem qua
Phần tài liệu này là chủ sự phòng nghiên cứu của thành ủy xuất bản, chủ yếu
là cán bộ các cấp của thành phố Tân Châu dùng văn chương trao đổi ý
kiến.
Hàn Đông xem qua, tài liệu tham khảo nội bộ này rất nhiều
đều là lý luận suông, văn chương sáo rỗng, cho nên bình thường đều lật
qua một lượt, không có hứng thú gì ném sang một bên.
- Ồ…
Hàn Đông lật đến một trang, ánh mắt lập tức sáng ngời
Bài này đề mục tên là “Ý kiến của tôi về kinh tế tuần hoàn xanh”, điều này làm Hàn Đông hai mắt sáng rỡ.
Dù sao giai đoạn này Hàn Đông đang suy nghĩ về việc xây dựng huyện Vũ An
thành khu công nghiệp xanh cho nên vừa nhìn thấy đề mục này, trong lòng
tự nhiên hứng thú.
Do đó Hàn Đông chăm chú đọc tiếp
Bài
văn này tuy ngôn từ giản dị, nhưng rất cẩn thận, nghiêm túc, hơn nữa tài liệu luận chứng phong phú, cả bài văn cũng là cung cấp cho Hàn Đông mấy ý tưởng không tồi
- Ừ, bài văn này đúng là không tệ
Hàn Đông gật đầu nói, lập tức liền tìm tác giả của bài.
Bài văn này là của Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng Khổng Phàm Chi viết
- Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng, thật không ngờ người này lại có kiến thức cũng không tệ
Hàn Đông kìm không được cảm thán một chút.
Cán bộ đoàn ủy thông thường tương đối trẻ, cho nên Hàn Đông mới nghĩ như vậy
Lúc này Trương Tự Miễn gõ cửa bước vào, trong tay xách bình nước sôi, y chính là vào rót nước cho Hàn Đông
Thấy điệu bộ một mực cung kính của Trương Tự Miễn, Hàn Đông liền nghĩ tới
lời Chu Chính nói với mình, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng điều chỉnh y mới được.
Hai ngày nữa Thành ủy mời dự họp hội nghị thường vụ,
thảo luận vấn đề liên quan đến nhân sự liên quan của việc khai thác mỏ
than ở huyện Vũ An, nếu như có thể ở hội nghị này điều chỉnh thì càng
tốt.
Cách nghĩ của Hàn Đông là Trương Tự Miễn cũng coi là đã theo mình một thời gian, cho nên chuẩn bị sắp xếp y đến khu huyện làm một
Phó chủ tịch huyện coi như là không làm y thất vọng.
Bất kể nói
thế nào, Trương Tự Miễn cũng theo Hàn Đông một thời gian, Hàn Đông nhất
định chiếu cố y, coi như là hết tình hết nghĩa, nếu như y sau này còn
làm điều gì trái pháp luật vậy thì Hàn Đông cũng sẽ không khách khí với
y.
- Ừ, đây đúng là sự lựa chọn không tệ đấy chứ?
Hàn Đông cúi đầu nhìn tài liệu tham khảo trong tay, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ.
Từ bài văn này của Khổng Phàm Chi mà nói, y cũng là có học thức và ý tưởng đấy, đây mới chính là người thư ký Hàn Đông cần, nếu như phẩm chất của y không có vấn đề gì chính là không tệ.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông trong lòng liền có một kế hoạch, đợi Trương Tự Miễn ra ngoài, Hàn Đông gọi điện cho Chu Chính.
- Lãnh đạo có gì dặn dò?
Chu Chính trong điện thoại cười ha hả hỏi.
Hàn Đông nói:
- Anh tìm hiểu một chút về Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng Khổng Phàm Chi rồi nhanh chóng nói cho tôi biết.
- Khổng Phàm Chi?
Chu Chính trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Lãnh đạo coi trọng y sao?
Hàn Đông bực dọc nói:
- Anh hỏi ít một chút, mau làm tốt công việc là được
- Vâng, lãnh đạo
Chu Chính lớn tiếng nói.
- Tên này thiệt là…
Hàn Đông cúp máy cười khổ một cái, từ lúc trước nói chuyện với y về sự phát triển của y về sau, tên này dường như càng tùy tiện, mà cũng tốt, Hàn
Đông cũng không hy vọng Chu Chính trở nên giống người khác.
Dù sao thái độ Hàn Đông đối với Chu Chính cũng khác, chính là sự dung hòa giữa quan hệ cấp trên cấp dưới và tình cảm bạn bè.
Hàn Đông cũng không muốn y biến chất nhanh như vậy.
- Khổng Phàm Chi ư?
Chu Chính cố gắng nhớ lại, nhưng thực sự là không có ấn tượng với tên tiểu
tử này. Dù sao Phó bí thư đoàn ủy quận cũng có vài người, mà Khổng Phàm
Chi này lại không mấy lộ diện, cho nên Chu Chính đối với y không có ấn
tượng gì
Huống chi, công việc của Chu Chính ở đoàn ủy bên đó
không có quan hệ lớn, lại nói Chu Chính cũng được coi là phe thực quyền
của quận Cao Bằng, bình thường cũng không chú ý tính hình của đoàn ủy
- Nghe ý của lãnh đạo, đoán chừng là coi trọng Khổng Phàm Chi, có ý để y
làm thư ký rồi, không biết tiểu tử này rốt cuộc có điểm gì khiến lãnh
đạo coi trọng?
Chu Chính lẩm bẩm.
Y đương nhiên biết Hàn
Đông đối với người bên cạnh yêu cầu cao, nhưng cũng sẽ bồi dưỡng tốt,
Khổng Phàm Chi này hiện giờ là Phó bí thư đoàn ủy quận, vậy cũng là cán
bộ cấp phó phòng, nếu như có thể thuận lợi làm thư ký của Hàn Đông, vậy
tiền đồ không hề nhỏ.
Tuy rằng đoàn ủy là nơi tốt để thăng tiến nhưng phải cần lãnh đạo coi trọng mới được.
Mà hiện giờ Hàn Đông đối với Khổng Phàm Chi có hứng thú vậy thì tiền đồ quan chức sau này của y có thể có chuyển biến cực lớn.
- Bất kể thế nào, mình nhất định làm rõ tình hình của tên này
Chu Chính lẩm bẩm, y hiểu rõ mục đích Hàn Đông sai y đi tìm hiểu con người
Khổng Phàm Chi, là muốn công việc làm đến nơi đến chốn, y là Phó chủ
tịch quận kiêm Cục trưởng cục công an, muốn tìm hiểu một cán bộ cấp phó
phòng trong quận thật ra cũng không mấy khó khăn.