Người Cầm Quyền

Chương 989: Chương 989: Tiền đồ tốt đẹp






Lúc trước Hàn Đông tiến hành tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước ở huyện Phú Nghĩa, tìm kiếm tổng kết ra một “mô hình Phú Nghĩa” trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, trở thành trường hợp kinh điển trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trên toàn quốc, thậm chí được đưa vào giáo trình quản lý doanh nghiệp, MBA, đây là một chiến tích quan trọng trong quá trình chính trị của Hàn Đông, là một điểm sáng trong con đường chính trị của hắn.

Bây giờ Hàn Đông rời khỏi huyện Phú Nghĩa đã nhiều năm, huyện Phú Nghĩa cũng phát triển không ngừng, mà Lâm Phương Tri làm đương nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, nếu như có thể tổng kết ra được một mô hình Phú Nghĩa mới như Hàn Đông nói là cực kỳ có lợi đối với tiền đồ của anh ta.

“Có lẽ thông qua chuyện này, mình có thể được Hàn Đông tán thưởng thêm, quan hệ với hắn càng thêm gần gũi, tương lai ít nhiều cũng có được sự chú ý, quan tâm của Hàn Đông, như vậy tương lai sẽ phát triển, sẽ thuận lợi hơn nhiều.” Lâm Phương Tri trong lòng kích động vô cùng, vốn ý đồ của anh ta cố ý báo cáo với Hàn Đông công việc này, chính là gây sự chú ý của Hàn Đông, bây giờ được Hàn Đông tán thành, mục đích của anh ta cơ bản đã đạt được.

Hơn nữa phản ứng của Hàn Đông thậm chí có chút nằm ngoài sự tưởng tượng của anh ta, dường như có ý đem công việc này làm thành điển hình, như vậy huyện Phú Nghĩa cũng có thể bởi vậy mà lại một lần nữa đại chấn thanh danh, làm nhân vật số một đương nhiệm của huyện Phú Nghĩa, Lâm Phương Tri chắc chắn có được rất nhiều lợi ích.

Hà Hải Vân cũng nghĩ đến vấn đề này đầu tiên, lúc này trong lòng gã ta cũng vô cùng kích động, phát triển của huyện Phú Nghĩa nếu được tăng thêm, gã ta cũng có thể theo đó có được lợi ích, cớ sao mà không làm chứ.

Lâm Phương Tri nói:

- - Phó chủ nhiệm Hàn xin yên tâm, huyện Phú Nghĩa nhất định theo chỉ thị của Phó chủ nhiệm Hàn hết sức thúc đẩy công việc này, tranh thủ triển khai càng nhiều tìm kiếm có lợi.

Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:

- - Tôi tin tưởng huyện Phú Nghĩa có thể làm được tốt hơn nữa, nói ra thì tôi cũng rất có cảm tình với huyện Phú Nghĩa, tôi cũng hy vọng huyện Phú Nghĩa có thể phát triển càng ngày càng tốt, cuộc sống của người dân huyện Phú Nghĩa càng ngày càng giàu có…

Đúng lúc này điện thoại của Hồng Tiến Phong vang lên, ông ta nhìn điện thoại lập tức cười, nói:

- - Là đồng chí Phong Tân Lâm gọi tới, xem ra anh ta đã biết hành tung của chúng ta.

Hàn Đông cười, nói:

- - Hôm nay không có thời gian rồi, ngày mai chúng ta giao lưu với các đồng chí lãnh đạo Thành ủy thành phố Vinh Châu đi.

Hồng Tiến Phong gật đầu, nghe điện thoại, giọng nói rất ôn hòa nhưng có chút uy nghiêm của bề trên, Hồng Tiến Phong từ khi có được sự ủng hộ của Hàn Đông, từ thành phố Vinh Châu nhảy ra, được điều đến Ủy ban nhân dân tỉnh đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký, sau đó là Trưởng ban thư ký, rồi đến Phó chủ tịch tỉnh, thậm chí vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trải qua một loạt trải nghiệm, phong thái của ông ta đã có thay đổi lớn so với khi làm ở thành phố.

- - Đồng chí Tân Lâm…

- - Chào Phó chủ tịch thành phố Hồng, anh và Phó chủ nhiệm Hàn đang ở thành phố Vinh Châu phải không? Chúng tôi cũng không biết nên không đi đón anh và Phó chủ nhiệm Hàn được…

- - Đồng chí Tân Lâm không cần khách khí, Phó chủ nhiệm Hàn chủ yếu là đến cơ sở tìm hiểu tình hình thực tế, có tôi đi cùng là được rồi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau nhé.

- - Nhưng Phó chủ tịch tỉnh Hồng….

Phong Tân Lâm nói chuyện có chút ấp úng, dường như gặp phải đề khó gì.

- - Có chuyện gì không?

Hồng Tiến Phong hơi nhíu mày, hỏi.

- - Phó chủ tịch tỉnh Hồng, là như thế này, do hiểu lầm của nhân viên chúng tôi, lại thêm vấn đề nhân viên ở cơ sở tồn tại phương thức làm việc thô bạo, đã hiểu lầm mấy đồng chí của Ủy ban Cải cách, anh xem việc này…

Đầu điện thoại bên kia, Phong Tân Lâm vừa nói, vừa dùng tay lau mồ hôi trên trán.

Tuy vẻ mặt của lão ta có vẻ tươi cười nhưng sắc mặt lại xanh mét.

Bây giờ Phong Tân Lâm đang vô cùng buồn bực.

Vốn Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu thị sát công tác, đối với Thành ủy Vinh Châu mà nói là một cơ hội tốt, dù sao mấy năm nay thành phố Vinh Châu phát triển rất tốt, đặc biệt đã có thay đổi rất lớn so với khi Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu công tác, nhất định Hàn Đông sau khi nhìn thấy tâm trạng sẽ vô cùng thoải mái, như vậy bộ máy lãnh đạo thành phố Vinh Châu cũng có thể được khẳng định.

Vì thế Phong Tân Lâm cũng bố trí sắp xếp rồi, để cho mọi người mấy ngày nay ngoài lỏng trong chặt, nhất định phải làm tốt công việc chuẩn bị ở các phương diện, để Hàn Đông thị sát và kiểm duyệt.

Ông ta có dự cảm Hàn Đông muốn đến thành phố Vinh Châu đi xem xét đánh giá, cho nên tâm lý sẵn sàng chuẩn bị tốt để thể hiện một chút.

Chỉ có điều ông ta không ngờ người bên dưới lại làm hỏng việc lớn của ông ta.

Câu chuyện là như vậy, theo yêu cầu của Hàn Đông, mấy nhân viên làm việc theo hắn tới, chia ra làm hai tổ tự đi điều tra nghiên cứu. Tào Vĩnh Hi phụ trách dẫn theo một tổ, bọn họ đi đến khu mua sắm của thành phố Vinh Châu, vừa đúng lúc gặp phải một đám người vây quanh một cửa hàng đồ điện, có người đang la hét, sau khi nghe ngóng thì ra là thời gian trước cửa hàng này bán ra một lô tivi màu có vấn đề, những người đến gây sự là muốn trả hàng, cửa hàng lại mặc kệ, những người này cũng không chịu, nên hai bên sinh ra tranh cãi.

Lẽ ra chuyện này cũng coi là bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ một lúc sau có người của Cục Công thương và Cục Công an đến, những người này cũng không xử lý công bằng.

Ngược lại là cố ý thiên vị với cửa hàng này, những người mua ti vi có vấn đề này bởi vậy mà làm rối loạn trật tự cửa hàng, trong đó có một người thanh niên lại bị cảnh sát bắt lại, lý do là anh ta làm tổn hại danh dự cửa hàng, phá hỏng tài sản của người khác.

Tào Vĩnh Hi thấy cảnh như vậy, liền lấy ra camera bắt đầu quay chụp ảnh.

Ông ta muốn thu thập tài liệu chân thực, đến lúc đó cũng dễ có tính thuyết phục.

Kết quả bởi vì như vậy, ông ta bị cảnh sát bắt lại, những cảnh sát kia ngộ nhận ông là nhà báo, chuẩn bị vạch trần chuyện ở đây, cho nên không khách khí với ông ta.

Những người đi cùng Tào Vĩnh Hi đương nhiên cũng phải ra mặt, kết quả đều bị bắt lại.

Nếu bọn họ lộ ra thân phận, chắc chắn không có chuyện gì.

Nhưng Tào Vĩnh Hi cảm thấy đây là một điển hình, đúng lúc có thể tự mình cảm nhận được vấn đề về phương diện chấp hành pháp luật ở thị trường cơ sở, cho nên ra hiệu mọi người không cần vội lộ ra thân phận.

Sau khi bọn họ bị đưa về đồn, tranh luận lý lẽ với cảnh sát, thấy cảnh sát chuẩn bị đánh người, Tào Vĩnh Hi lúc này mới bất đắc dĩ lộ ra thân phận của mình.

Những cảnh sát kia lúc này rất sợ hãi, vội vàng báo cáo lên trên, rất nhanh Bí thư Thành ủy Phong Tân Lâm đã biết chuyện này. Lão ta tức giận đến mức quăng cái cốc trong tay, sau đó như lửa đốt chạy đến đồn công an kia, gặp gỡ mọi người, nhận lỗi với mọi người, nhưng Tào Vĩnh Hi lại không nể mặt lão chút nào.

Tuy rằng hai người đều là cấp Giám đốc sở, nhưng Tào Vĩnh Hi lại là Vụ trưởng ở Ủy ban Cải cách, căn bản coi thường Bí thư Thành ủy cấp cơ sở, lần này gặp phải chuyện này, gặp phải oan ức như vậy đương nhiên phải trút giận.

Phong Tân Lâm ban đầu còn lo Hàn Đông cũng bị bắt lại, nhưng sau khi nhìn thấy không có Hàn Đông, nhưng thái độ của Tào Vĩnh Hi làm cho trong lòng lão lạnh giá, Tào Vĩnh Hi chắc chắn là theo Hàn Đông đến, bởi vậy Hàn Đông chắc chắn cũng sẽ biết chuyện này, nếu xử lý không tốt, thành phố Vinh Châu có thể sẽ trở thành ví dụ tiêu cực, vị trí Bí thư Thành ủy của lão e là ngồi không vững.

Cho nên Phong Tân Lâm rơi vào đường cùng, đành phải liên hệ với Hồng Tiến Phong, hy vọng Hồng Tiến Phong đứng ở góc độ tỉnh Tây Xuyên, khuyên giải Hàn Đông cố gắng xử lý tốt chuyện này.

Nghe Phong Tân Lâm lắp bắp kể lại, sắc mặt Hồng Tiến Phong trở nên nghiêm trọng, ông ta trầm giọng, nói:

- - Xảy ra chuyện như vậy, Bí thư Thành ủy anh chịu trách nhiệm cao nhất, Trung ương, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều lần nhấn mạnh, phải giữ gìn trật tự bình thường của kinh tế thị trường, ưu hóa phương thức thủ đoạn chấp hành pháp luật, các anh thì tốt rồi, Công thương, Công an đều bảo vệ cho thương nhân phạm pháp sao, bảo vệ người tiêu dùng, giữ gìn phát triển thị trường lành mạnh, các anh làm như thế nào?

Hồng Tiến Phong cũng vô cùng tức giận, vốn Hàn Đông đi đến huyện Phú Nghĩa, phát hiện ra điểm sáng của huyện Phú Nghĩa, được coi là một mở đầu tương đối tốt đối với chuyến đi thị sát điều tra nghiên cứu lần này của hắn, nếu cứ như vậy thì chuyến công tác của Ủy ban Cải cách với tỉnh Tây Xuyên sẽ kết thúc mỹ mãn, tỉnh Tây Xuyên cũng có thể xuất hiện điểm sáng rất tốt.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, còn bắt nhân viên đi cùng Hàn Đông về đồn công an thì vấn đề này nghiêm trọng rồi.

Nếu Hàn Đông để ý chuyện này, thì không chỉ Phong Tân Lâm bị phiền toái, đối với tỉnh Tây Xuyên cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Nghe lời của Hồng Tiến Phong nói, mồ hồi trên trán của Phong Tân Lâm càng chảy nhanh hơn.

Lão ta có cảm giác muốn khóc, lão dự cảm thấy tiền đồ của mình bắt đầu trở nên ảm đạm rồi.

Hàn Đông ở bên cạnh nghe thấy Hồng Tiến Phong nói, đang lúc nghi hoặc, Thư ký Hứa lại đưa điện thoại qua, nói:

- - Phó chủ nhiệm Hàn, điện thoại của Vụ trưởng Tào.

Hàn Đông gật gật đầu nhận điện thoại, hỏi:

- - Đồng chí Tào Vĩnh Hi, tình hình các anh điều tra thế nào rồi?

Bằng trực giác hắn cảm thấy Tào Vĩnh Hi chắc chắn gặp phải chuyện gì rồi, có thể có liên quan đến cuộc điện thoại của Hồng Tiến Phong.

- - Phó chủ nhiệm Hàn, chúng tôi bây giờ đang ở đồn công an…

Tào Vĩnh Hi có chút oan ức, nói, lập tức đem chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối nói một hồi, đều là sự thực không thêm mắm thêm muối chút nào.

Sắc mặt của Hàn Đông dần dần sầm xuống, nhưng nhanh chóng trở về bình thường, thản nhiên nói:

- - Sự việc tôi đã biết rồi, công tác nên làm thì cứ theo phương án mà làm.

- - Được, Phó chủ nhiệm Hàn.

Tào Vĩnh Hi có chút không hiểu ý của Hàn Đông, không biết Hàn Đông chuẩn bị làm chuyện lớn hóa nhỏ hay là mượn cơ hội này làm một chút chuyện.

Để điện thoại xuống, bèn nhìn thấy Bí thư Thành ủy Phong Tân Lâm vẻ mặt tươi cười làm lành đi đến, Tào Vĩnh Hi cười nhạt, nói với những người khác:

- - Vừa rồi Phó chủ nhiệm Hàn dặn dò chúng ta làm tốt công tác của mình, tôi thấy chúng ta nên sớm ra ngoài đi.

Những người khác đương nhiên là đều tán thành thuận theo ý ông ta.

Tào Vĩnh Hi liếc mắt nhìn Phong Tân Lâm, nói với vẻ lạnh lùng:

- - Bí thư Phong, chúng tôi có thể đi được chứ?

Phong Tân Lâm trong lòng đang rỉ máu nhưng cũng chỉ đành làm bộ tươi cười tiễn bước đám người Tào Vĩnh Hi.

Lúc này Phong Tân Lâm hận không thể ăn tươi nuốt sống người của đồn công an này.

“Tiền đồ tốt đẹp bị phá hỏng như vậy sao?” Phong Tân Lâm đau đớn nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.