Lâm Triển Vinh cười
to: “Chú em, chú hiểu lầm rồi! Anh tiếc, là nói đáng tiếc sao anh lại
không có đứa con trai giỏi giang như vậy!”
Tổ Nhi vừa nghe, lập
tức chen miệng: “Cha, sao cha lại nói lời này? Không có con trai không
phải còn có con gái sao? Cha không thương con rồi hả?”
Lâm Triển Vinh đưa tay kéo con gái bảo bối của ông qua: “Sao cha lại không thương con chứ? Bé ngốc!”
Đôi mắt Tổ Nhi chuyển động, cười nói: “Cha, ai nói cha không có con trai? Tiêu không phải là nửa con trai của cha sao?”
Có câu nói, chỉ có con rể mới là một nửa con trai, lời này của Tổ Nhi là
có ý gì? Hai hàng lông mày của Doãn Tiêu Trác lại nhăn nhíu.
Đúng lúc này, Doãn Tiêu Diệp cũng trở lại rồi, thấy Lâm Triển Vinh cao giọng chào hỏi. Doãn Tiêu Diệp vừa về, Hứa Tĩnh Tuyền cũng không biết từ nơi
nào xông ra, mặt dịu dàng mỉm cười, giúp Doãn Tiêu Diệp cởi áo khoác
xuống, không nói câu nào.
Doãn Tiêu Diệp nhắm mắt làm ngơ với sự
tồn tại của cô, ngược lại nhìn chằm chằm Tổ Nhi cười: “Cục cưng Tổ Nhi!
Trở về lúc nào? Cũng không gọi điện thoại để anh đi đón em?”
Hứa Tĩnh Tuyền vừa nghe thì vẻ mặt lập tức đau khổ.
Doãn Tiêu Trác không nhìn nổi, dữ tợn nói với cậu ta: “Nói năng như thế à? Chú ý đúng mực một chút!”
Doãn Tiêu Diệp cười ha hả, luôn miệng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin
lỗi, anh à, em thật đúng là không đúng mực rồi, không phải Tổ Nhi chắc
chắn là chị dâu của em sao?”
Tổ Nhi mỉm cười nhìn Doãn Tiêu Trác
không nói, không khí rốt cuộc nhẹ nhàng xuống, nhưng trong lòng Doãn
Tiêu Trác cũng không thoải mái, hôm nay, cha con nhà họ Lâm hiển nhiên
là vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc không lên điện tam bảo),
mục tiêu của bọn họ chính là nhằm về phía anh, chẳng lẽ Tổ Nhi chơi đùa
năm năm bên ngoài đã rồi cuối cùng nhớ tới điểm tốt của anh rồi sao?
Lâm Triển Vinh đột nhiên nói: “Chú em, thật lâu không có luyện tập rồi, hôm nay thật vất vả mọi người tụ tập đủ cả, cùng nhau chơi thêm mấy vòng
được không?”
“Được đó!” Ông cụ Doãn hớn hở đồng ý, gọi Doãn Tiêu Trác và Doãn Tiêu Diệp đến phòng giải trí.
Doãn Tiêu Trác nhớ đến Dung Tư Lam, thật không biết mấy vòng mạt chược này
đánh xuống sẽ đánh tới khi nào, vì vậy suy nghĩ chạy là thượng kế: “Bác
Lâm, ba người nhà chúng cháu bắt nạt một mình bác không chân chính đúng
không? Có lẽ cháu không chơi đâu!”
“Không sao! Cháu không chơi
sao được? Gọi Tổ Nhi nhìn cháu không phải là được rồi! Tổ Nhi, vậy con
ngồi bên cạnh Tiêu Nhi, trông chừng cậu ấy không được ăn gian!” Lâm
Triển Vinh vung tay lên thì Lâm Tổ Nhi thuận tiện đến gần bên cạnh Doãn
Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác còn muốn từ chối, Lâm Triển Vinh trừng
mắt liếc nhìn anh: “Sao nữa? Bác đã lâu không có tới, trong lúc bận rộn
Doãn đại tổng giám đốc rút ra chút thời gian đến tiếp cũng không được?”
Doãn Tiêu Trác không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ vào phòng giải trí.
Vì vậy, Hứa Tĩnh Tuyền ngồi ở bên cạnh Doãn Tiêu Diệp, Tổ Nhi ngồi ở bên
cạnh Doãn Tiêu Trác, chỗ khác biệt là, Hứa Tĩnh Tuyền chỉ là yên lặng
không lên tiếng giúp đỡ thêm trà rót nước, Tổ Nhi thì chỉ chỉ chõ chõ ở
bên cạnh Doãn Tiêu Trác, còn thỉnh thoảng dựa vào trên người anh, hoặc
là nhéo mũi của anh mắng anh ngốc, tất cả mờ ám cũng tự nhiên giống như
lúc trước.
Ông cụ Doãn nhìn vào trong mắt, vui ở trong lòng, mấy
năm trước đã nghe nói Doãn Tiêu Trác và Tổ Nhi có chút chuyện không rõ
không ràng, sau đó Tổ Nhi đi nước ngoài nên cũng không giải quyết được
gì, hôm nay xem ra, lời đồn đãi này không phải là giả! Thằng con lang
thang này cuối cùng sắp nghĩ lại rồi!
Một vòng mạt chược này đánh đến dường như mọi người vui mừng, duy chỉ có Doãn Tiêu Trác không có
cảm giác, đối với đầu ngón tay được sơn vẽ của Tổ Nhi bay múa ở trước
mắt anh, càng thêm hoa cả mắt, liên tục chỉ trích.
“Trời ơi, anh thật là đần chết! Em tới chơi cho!” Tổ Nhi đẩy anh ra.
Anh cầu mong còn không được, giống như giải thoát nói: “Vậy em chơi, anh. . . . . .”
“Anh đi trước” Những lời này còn chưa nói hết, đã bị Tổ Nhi chận trở về:
”Anh ngồi ở bên cạnh em nhìn em chơi! Học một ít kỹ thuật!”
Ông cụ Doãn cũng giận tái mặt: “Đi đâu? Sau đó còn có chuyện đứng đắn phải bàn bạc! Ngồi xuống cho tôi!”
Doãn Tiêu Trác im lặng, ngồi ở bên cạnh Tổ Nhi rút ra điếu thuốc, bình
thường thì anh rất ít hút thuốc, cục diện hôm nay thật sự là rất buồn
phiền, anh biết, Tổ Nhi cũng không thích hút thuốc lá, cho nên, chỉ mong như vậy sẽ khiến cho cô ta ghét, đuổi anh đi.
Ai ngờ Tổ Nhi lại cười với anh: “Cho em một điếu!”
“Em cũng hút thuốc lá?” Doãn Tiêu Trác cảm thấy bất ngờ.
“Anh không thích? Vậy em không hút!” Tổ Nhi le lưỡi một cái, biểu cảm nghịch ngợm giống như ngày trước.
Lúc này ông cụ Doãn tiếp miệng: “Con gái hút thuốc lá, cũng không tốt! Tổ Nhi nếu có thói quen này, phải sửa lại!”
“Dạ!” Tổ Nhi làm dáng đáng thương, “Chú không biết, thời gian đi học ở nước
ngoài Tổ Nhi rất khổ, người khác đều có đôi có cặp yêu đương, chỉ có một mình Tổ Nhi cô đơn, nếu không hút
thuốc lá thì có lúc thật rất khó chịu đựng tiếp!”
Đi học? Cô đơn? Doãn Tiêu Trác âm thầm buồn cười, vứt tàn thuốc xuống, “Con đi toilet!”
Sau lưng, Doãn Tiêu Diệp lại trêu chọc: “Tổ Nhi, cha anh có ý là, nếu muốn
vào cửa nhà họ Doãn, sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng sinh con, cho nên, hút
thuốc lá là tuyệt đối không thể!”
Tổ Nhi đương nhiên bật ra một câu, “Vậy anh ấy cũng hút ở đây, cũng có ảnh hưởng đối với mầm mống!”
Doãn Tiêu Diệp cười ha ha: “Nói như vậy Tổ Nhi tính ăn hết anh của anh rồi hả?”
“Cái gì gọi là tính toán? Em vốn là, vẫn, chính là người của anh ấy!”
. . . . . .
Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, những người này coi anh không tồn tại sao?
Đi vào toilet, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dung Tư
Lam, anh tìm cái cớ này mục đích cũng chính là gọi điện thoại cho Dung
Tư Lam, “Alô, Lam Nhi, là anh, đã ngủ chưa?”
Anh nhìn ngoài cửa
sổ, quả thật đã tối rồi, thời gian chơi mạt chược trôi thật nhanh, lại
nói ông cụ Lâm nghiện thật đúng là lớn, ngay cả cơm tối cũng ăn ở trên
bàn mạt chược, già trẻ nhà họ Doãn cùng nhau liều mình bồi quân tử.
Dung Tư Lam đang đợi điện thoại của anh, lại giả vờ bộ dạng nỉ non như ở trong mơ mới thức dậy: “Hả? Ai vậy?”
“Anh! Thật xin lỗi, hôm nay không trở lại ăn cơm tối!”
“Ồ! Không sao, em cũng đã ngủ rồi, bị anh đánh thức!” Dung Tư Lam giả vờ ngáp một cái.
“Vậy cũng tốt, em ngủ đi, anh không quấy rầy em, còn nữa, tối nay có thể anh không trở lại ngủ!”
“Ừm! Bái bai!” Dung Tư Lam để điện thoại di động xuống, rơi vào trầm tư. . . . . .