Không hiểu sao cô có
một loại cảm giác khủng hoảng. Lúc trước, Doãn Tiêu Trác vẫn xoay quanh
cô, mặc dù có một Kiều Vũ Na ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Doãn Tiêu Trác chưa từng bởi vì Kiều Vũ Na mà bỏ rơi cô, hôm nay Tổ Nhi này. . . . . .
Lần đầu tiên cô bắt đầu căng thẳng, lo lắng sau này Doãn Tiêu Trác sẽ luôn
rời cô đi như hôm nay. Có lẽ, con người lúc đang có thì sẽ không quý
trọng, hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy Doãn Tiêu Trác vô cùng quan trọng
đối với cô!
Nghĩ tới đây, cô lại ngắm nghía điện thoại di động
trong tay, rất muốn gọi điện thoại qua, mã số đã bấm xong, chỉ cần ấn
xuống phím xanh lá thì có thể nghe được giọng nói của anh, nhưng mà, coi như gọi được lại nói cái gì đây? Trái tim của cô đập thình thịch, cuối
cùng vẫn là khép lại điện thoại di động, kéo chăn đến đỉnh đầu, buộc mình ở trong không khí ngột ngạt gạt một
bóng dáng ra ngoài.
Cả đêm trằn trọc. . . . . .
Mà nhà họ
Doãn thì làm sao Doãn Tiêu Trác đã tốt hơn? Lâm Triển Vinh rõ ràng chơi
một lần chính là suốt một đêm, hai anh em anh cũng theo suốt một đêm.
Sáng hôm sau, điện thoại của Doãn Tiêu Diệp vang lên, anh nhận điện thoại nói là có thông báo, ván bài này mới giải tán.
Trước tiên Doãn Tiêu Trác muốn đi tìm Dung Tư Lam, lại có khách hàng điện
thoại đến, anh âm thầm mắng, nhưng lại không thể không đi xã giao.
Lúc ra cửa, Tổ Nhi còn quấn lấy anh, muốn anh thuận đường đưa cô đi tham gia cuộc tụ họp của bạn học.
Doãn Tiêu Trác nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của cô, khuyên một câu, “Nên về nhà nghỉ ngơi đi, em xem em ỉu xìu vậy!”
Tổ Nhi cười một tiếng, vô cùng quyến rũ, “Tiêu, đây là anh đang quan tâm em sao?”
Doãn Tiêu Trác sững sờ, tùy tiện nói: “Cho dù từ lập trường gì, coi như bạn bè bình thường thù cũng có thể nói như vậy!”
“Em biết!” Cô có chút chán nản, “Tiêu, anh ưu tú như vậy, nhiều năm như vậy nhất định là có không ít bạn gái rồi đúng không?”
Doãn Tiêu Trác không trả lời, trong đầu chỉ xuất hiện một cô gái là Dung Tư Lam.
“Chỉ là! Không sao!” Hình như cô rất tự tin, nụ cười lại hiện lên, “Em hiểu, anh chỉ yêu em!”
“Tổ Nhi! Những chuyện kia đã là quá khứ. . . . . .” Doãn Tiêu Trác không hy vọng cô lại hiểu lầm nữa.
“Không!” Ngón tay được sơn vẽ của Tổ Nhi ngăn chặn môi của anh, ánh mắt quyến rũ chợt lóe, “Em biết, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên em!”
Trái
tim của Doãn Tiêu Trác bởi vì những lời này của cô cháy lên, đúng vậy!
Anh vĩnh viễn cũng không quên được cô! Vô số đêm đau đớn giày vò trái
tim, anh kêu gào với cô, cô đã từng nghe ư? Hiện tại, cô là tới khoe
khoang sao? Đến xem chuyện cười của anh sao? Nhìn anh làm sao cũng không thể rời bỏ cô phải không? Đáng tiếc, quá muộn rồi! Trong lòng anh đã có người khác!
“Còn đi hay không? Không đi thì anh phải gặp khách hàng!” Anh không có ý định tiếp tục dây dưa trong vấn đề này.
“Đi chứ! Vất vả cho anh rồi!” Cô còn cười đến phong tình vạn chủng (vô cùng quyến rũ lẳng lơ).
Mặt Doãn Tiêu Trác u ám, đưa cô đến hội trường.
Tổ Nhi vẫn là tính tiểu thư biếng nhác ngày trước, chờ Doãn Tiêu Trác mở
cửa xe cho cô mới bằng lòng xuống xe, Doãn Tiêu Trác do dự một chút,
cuối cùng vẫn xuống xe, thay cô mở cửa xe.
Vậy mà, Tổ Nhi vừa
xuống xe bèn ôm cổ anh, hôn lên môi của anh, cuối cùng, nhẹ nhàng kề vào lỗ tai anh nói, “Tiêu, vẫn cảm thấy anh là tốt nhất!”
Rồi sau đó cười nhạt một tiếng, “Tiêu, ngày mai là ngày mấy còn nhớ không?”
Doãn Tiêu Trác suy nghĩ, giật mình nhớ lại, “Sinh nhật em à?”
“Ha ha, em biết ngay, anh là yêu em đấy! Thân ái! Anh thật tốt! Tối mai em
mở party sinh nhật, anh nhất định phải tới đó…!” Tổ Nhi để lại một chuỗi tiếng cười đặc trưng, đong đưa đi vào hội trường của các cô.
Doãn Tiêu Trác cau mày, party như vậy anh có nên đi hay không?
Sau khi Doãn Tiêu Diệp nhận được điện thoại đi ra ngoài, cũng không phải là vội vàng đến thông báo, mà là đi gặp một người, sau đó, bèn gọi điện
thoại cho Dung Tư Lam.
Dung Tư Lam cảm thấy rất là khó hiểu đối với cú điện thoại này, đầu tiên cô cũng không biết người gọi điện thoại cho cô là ai.
“Xin hỏi anh là. . . . . . ?” Dung Tư Lam liều mạng tìm tòi giọng của người đàn ông này ở trong đầu.
“Doãn Tiêu Diệp!” Cái tên này, không ai không biết! Ít nhất thì anh cho là như vậy!
“Thật xin lỗi. . . . . . Hình như tôi không nhớ là biết anh. . . . . .” Dung Tư Lam có chút xấu hổ.
“Á. . . . . .” Lần đầu tiên anh kinh ngạc, cuối cùng dùng một loại phương
thức khác giới thiệu mình, “Chính là, ngày đó cô ngồi xe của tôi. . . . . .”
“Ồ!” Cô chợt hiểu, “Quên cám ơn anh đây! Nhưng mà, làm sao anh biết số của tôi?”
“Cái này cô cũng không cần hỏi, tôi tìm cô có chuyện quan trọng khác, về bệnh của Đóa Nhi. . . . . .”
Vừa nghe bệnh của Đóa Nhi, Dung Tư Lam lập tức nhảy dựng lên: “Thật xin lỗi, làm sao anh biết. . . . . .”
“Cô không cần hỏi nhiều như vậy! Tôi nhớ nguyện vọng lớn nhất của cô chắc
chắn là hi vọng bệnh của Đóa Nhi nhanh khỏi một chút, đúng không?” Doãn
Tiêu Diệp nhanh chóng ngắt lời cô.
Dung Tư Lam trầm mặc không nói, đây là tâm nguyện cô, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Đóa Nhi, cô bằng lòng trao đổi mọi thứ.
“Tôi biết một chuyên gia, chuyên trị bệnh này, tôi đã hẹn anh ấy gặp mặt hôm nay, cô có tiện đi ra không?”
Dung Tư Lam vẫn không nói chuyện, kể từ ngày đầu tiên phát hiện bệnh của Đóa Nhi về sau, cô cũng biết bệnh này phải chữa như thế nào, nhưng mà, thứ
nhất, cô không có tiền, thứ hai, cũng không có cơ duyên tốt như vậy, cho nên bệnh này vẫn cứ kéo dài như vậy.
“Tôi tới đón cô, có được
không?” Doãn Tiêu Diệp không cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của cô, anh
biết cô đang lo lắng cái gì, “Cô có thể yên tâm,
phương diện tiền bạc chắc chắn sẽ có biện pháp, quan trọng là bệnh của
Đóa Nhi nhanh khỏi một chút, đúng không? Hơn nữa, vị chuyên gia này mới
từ nước ngoài trở về không lâu, thanh niên tài tuấn, cơ hội khó được
đó!”
“Được! Tôi đi!” Dung Tư Lam quyết định, người tên Doãn Tiêu
Diệp này nói đúng, không có gì quan trọng hơn so với chữa khỏi bệnh của
Đóa Nhi!