Cô từ chối Doãn Tiêu Diệp tới đón cô, trực tiếp đến bệnh viện anh đã nói.
Doãn Tiêu Diệp đợi cô ở tại cửa ra vào: “Dung tiểu thư, chào cô! Thứ lỗi tôi mạo muội như vậy, nhưng mà, tôi thật sự chỉ là muốn giúp cô!”
Bản thân Doãn Tiêu Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao sau khi thấy một màn
Dung Tư Lam và Đóa Nhi ôm đầu khóc nức nở, đã bị làm cho cảm động, lại
bằng lòng không đòi báo đáp gì mà giúp đỡ cô.
“Cám ơn! Tôi thật
sự cảm thấy rất bất ngờ!” Dung Tư Lam không cách nào giải thích đối với
sự giúp đỡ của người đàn ông xa lạ này, nếu như không phải là sốt ruột
chữa bệnh cho Đóa Nhi, làm sao cô cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng anh
ta.
“Xin mời! Bác sĩ đang đợi!” Doãn Tiêu Diệp rất có lễ phép làm một tư thế xin mời.
Dung Tư Lam gật đầu, lúc đi vào phòng bác sĩ làm việc lại ngạc nhiên, người gọi là chuyên gia lại chính là Kham Thanh Dư!
“Anh Kham!” Cô bật thốt lên.
“Tư Lam!” Kham Thanh Dư cũng rất kinh ngạc.
“Các người quen nhau à?” Doãn Tiêu Diệp càng thêm kinh ngạc.
Kham Thanh Dư cười cười, “Đúng vậy! Bạn của em họ tôi!”
Dung Tư Lam dở khóc dở cười: “Anh Kham, em thật đúng là không biết, anh là chuyên gia bệnh bạch cầu!”
“Thanh Dư là bạn bè tôi quen lúc ở nước ngoài, đã lâu không gặp, mới trở về
không bao lâu? Các người quen biết?” Lúc Doãn Tiêu Diệp nói lời này có
mấy phần ghen tỵ, nhưng mà, anh cũng rất rõ ràng biết được một chuyện,
Dung Tư Lam không giống với bất kỳ cô gái nào bên cạnh anh, cô thì không thể chơi đùa, mà anh, đã sớm không có tư cách đi vào cuộc sống của cô,
cho nên, trong lòng anh thật sự không có ý nghĩ mờ ám.
Kham Thanh Dư nhìn Dung Tư Lam nhếch miệng mỉm cười: “Trở lại chuyện chính đi, anh đã chuyển và xem qua bệnh án của Đóa Nhi, thật ra thì bệnh bạch cầu
hiện tại chỉ cần hoàn thành ghép loại tuỷ phù hợp xong, cũng không phải
vấn đề khó khăn gì lớn. Anh sẽ để ý tủyphù hợp với Đóa Nhi, chuyện phí giải phẫu thì Tư Lam không cần lo lắng, có thể giảm miễn anh đã giảm
miễn.”
“Cám ơn anh! Anh Kham!” Đối với tin tức tốt bay tới này, Dung Tư Lam cảm động không thôi.
Kham Thanh Dư lườm cô một cái, “Cái này thì có gì tốt mà cám ơn? Chỉ là, cô
bé ngốc, chuyện lớn như vậy tại sao cũng không nói với anh? Muốn một
mình gượng chống! Em chống được sao?”
Bây giờ Dung Tư Lam nghĩ
lại quả thật như thế, một đường đi tới, cô độc và khó khăn, thế nhưng
năng lực của mình có hạn, từ đầu đến cuối không thể có điều kiện tốt
nhất bảo vệ cho Đóa Nhi. Cũng may gặp quý nhân, số mạng của Đóa Nhi mới
có thể thay đổi được.
Lần này, cô cũng tràn đầy cảm kích với Kham Thanh Dư và Doãn Tiêu Diệp.
Lúc này, cô mới biết, thì ra là Doãn Tiêu Diệp là Phó tổng của cô, cũng coi là ngôi sao nổi tiếng. Cô gãi gãi đầu, hết sức khó xử, “Thật là xấu hổ, bình thường em cũng không chú ý những thứ này, thiếu lễ phép rồi!”
Doãn Tiêu Diệp làm bộ dáng uất ức: “Nếu tôi bị uất ức to lớn vậy, có phải cô nên an ủi vỗ về linh hồn bị thương này của tôi hay không?”
Bởi vì bệnh của Đóa Nhi có thể cứu chữa, trong lòng Dung Tư Lam cũng vui mừng: “Tổng giám đốc muốn tôi an ủi như thế nào?”
“Đừng gọi tôi là tổng giám đốc! Tôi là phó đấy!” Anh đối với nghiệp vụ công
ty không có hứng thú chút nào, “Không bằng mời tôi ăn bữa cơm đi!”
Dung Tư Lam trừng mắt nhìn: “Mời ăn cơm? Không phải là không thể được, nhưng mà, tôi lại không mời nổi bữa tiệc lớn đó!”
“Không sao!” Kham Thanh Dư nói tiếp: “Không bằng chúng ta đến nhà em ăn đi!
Nếm thử một chút tài nấu nướng của em! Đã sớm nghe Đóa Nhi nói qua cô bé có một người mẹ tài giỏi lắm! Kham Thành nhà anh kể từ sau khi biết sự
tồn tại của Đóa Nhi, đã rùm beng muốn chơi với cô bé đấy!”
“Như vậy à?” Dung Tư Lam suy nghĩ một chút, “Được rồi! Cuối tuần này, ở tại nhà em chúc mừng hai vị đại giá rồi...!”
“Được!” Doãn Tiêu Diệp vỗ tay khen ngợi, “Tôi lại phải xem thử xem, toàn thế
giới cô gái cuối cùng biết xào rau có tay nghề như thế nào!”
Kham Thanh Dư phản kích anh một lời, “Đừng nói như vậy! Chẳng lẽ Tĩnh Tuyền nhà cậu không hiền huệ?”
“Tĩnh Tuyền?” Doãn Tiêu Diệp cau mày, “Sao tôi luôn quên cô ấy là vợ của tôi nhỉ!”
“Thằng nhóc cậu đó nha! Nên nghĩ lại đi!” Kham Thanh Dư đành chịu cười lắc đầu.
Hôm nay là một ngày đáng ăn mừng! Cho nên khi về nhà Dung Tư Lam mua rất
nhiều món ăn, lúc làm cơm tối vẫn ngâm nga bài hát. Lãnh Ngạn và Duy
Nhất cũng bị niềm vui của cô lây nhiễm, giúp đỡ bận tới bận lui ở phòng
bếp.
Trời dần tối, thức ăn phong phú đã lên bàn, chỉ chờ Doãn
Tiêu Trác trở lại, nhưng, mắt thấy món ăn dần dần trở nên lạnh, Doãn
Tiêu Trác lại không thấy tung tích, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Dung Tư Lam không hiểu sao lại nghĩ tới cái tên Tổ Nhi đó, trong lòng chua xót, “Thôi! Không đợi nữa! Ăn cơm thôi!”
Lãnh Ngạn nhìn mặt mà nói chuyện, biết đã xảy ra chuyện gì đó, Tiêu này, nói thế nào cũng nên gọi điện thoại về! “Ăn trước đi, anh lên lầu lấy đồ
trước!” Anh tìm một cái cớ đi ra ngoài.
Đi ra đến bên ngoài, anh
gọi điện thoại cho Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, sao cậu lại như vậy? Tình cũ
trở lại, thì niềm vui mới không dỗ dành nữa?”
“Cậu nói mò gì đó? Tình cũ vui mới gì chứ?” Doãn Tiêu Trác đang tiếp khách hàng.
“Tổ Nhi trở lại, cậu có tính toán gì không? Hợp lại?”
“Làm sao có thể?!” Doãn Tiêu Trác miệng đầy phủ định.
“Vậy thì cậu chú ý đúng mực một chút, một ngày một đêm đi cùng với cô ta,
cậu bảo Tư Lam nghĩ như thế nào?” Lãnh Ngạn cảnh cáo anh. Anh hoàn toàn
có quyền cảnh cáo Doãn Tiêu Trác ở phương diện này, bởi vì anh là điển
hình của đàn ông cool chỉ yêu một người, cho tới bây giờ cũng sẽ không
có những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt này.
“Tư Lam. . . . . . Biết Tổ Nhi rồi hả?” Doãn Tiêu Trác nhớ mình không có đề cập tới ở trước mặt cô.
“Dĩ nhiên biết rồi! Lòng dạ của phụ nữ rất kín đáo! Tối nay cô ấy không
vui, cậu chuẩn bị trở về thu dọn tàn cuộc đi!” Lãnh Ngạn coi như là tiêm một mũi dự phòng cho Doãn Tiêu Trác, sau đó lại
đi vào nhà như không có việc gì.
Doãn Tiêu Trác cầm điện thoại di động lại mất hồn, y theo lời Lãnh Ngạn nói, là Dung Tư Lam đang quan
tâm anh sao? Cái ý nghĩ này làm cho anh kích động mãi.