Buổi tối, Dung Tư Lam trang điểm xong, chờ Doãn Tiêu Trác tới đón cô.
Trên người mặc bộ lễ phục màu xanh bạc hà Duy Nhất đưa cho cô, tóc đen cuốn
thành hình trăng lưỡi liềm dùng dây cột tóc cùng màu trùm lấy, trang
điểm nhạt, Duy Nhất lấy bộ trang sức đồng bộ của mình cho cô đeo lên, cô trong gương hoàn toàn thành một người khác rồi!
“Không tệ!” Duy Nhất tán thưởng nhìn cô, “Thanh tân nhã nhặn, em gái nhà bên, nhất định ngang hàng với cô ta!”
“Thật sự đẹp sao?” Dung Tư Lam không tự tin nhìn mình, “Chị tuyệt đối không quen!”
“Thật sự rất đẹp! Không tin chị hỏi Lãnh Ngạn!” Duy Nhất kéo Lãnh Ngạn qua, “Anh nói Tư Lam có xinh đẹp không?”
Khóe miệng Lãnh Ngạn nhếch lên, ôm lấy Duy Nhất, “Bảo bối, trong mắt anh em đẹp nhất!”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Duy Nhất đỏ mặt lên.
Một màn này khiến Dung Tư Lam che miệng cười to, đồng thời cũng cũng cảm
khái Lãnh Ngạn vô cùng dụng tâm với Duy Nhất, nếu như, kiếp này có thể
nhận được một phần chân tình như vậy cũng không hối hận, Doãn Tiêu Trác
sẽ là mối tình thắm thiết của cô sao?
Chần chừ, do dự, lo lắng...
Sắc trời bắt đầu tối, Doãn Tiêu Trác cuối cùng tới đón cô.
Duy Nhất long trọng đẩy Dung Tư Lam tới trước mặt anh, hai mắt Doãn Tiêu Trác tỏa sáng, gần như không nhận ra.
“Xin hỏi, tôi đang tìm một con gà lôi!” Anh tìm tòi tới cùng nhìn cô.
Dung Tư Lam tức giận trợn mắt nhìn anh, “Gà lôi bị sói háo sắc ngậm trong miệng tha đi mất rồi!”
Doãn Tiêu Trác buồn cười nhìn cô, “Ám hiệu khớp! Đi thôi!” Anh tao nhã đưa cánh tay.
Dung Tư Lam trừng mắt lườm anh, nhìn nhau cười.
Dưới con mắt không giải thích được của Lãnh Ngạn và Duy Nhất, bọn họ cùng nhau đi.
Nhà Tổ Nhi, nằm trong khu nhà cao cấp, cách nhà Doãn Tiêu Trác không xa.
Âm nhạc, suối phun, khu nhà cao cấp, là hào hoa trước đây Dung Tư Lam chưa từng thấy, cô cảm giác mình giống như cô bé lọ lem xông vào vũ hội xa
lạ, trong lòng lo lắng không yên.
Nếu cô là cô bé lọ lem, vậy
Doãn Tiêu Trác là hoàng tử của cô sao? Doãn Tiêu Trác rốt cuộc là ai?
Tại sao biết nhiều quý tộc có tiền như vậy? Lãnh Ngạn, Kiều Vũ Na, Tổ
Nhi, không có ai là người không có tiền!
Cô theo bản năng níu chặt cánh tay Doãn Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác cảm thấy cô khẩn trương, dịu dàng cúi đầu cười một tiếng,
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em, một tấc cũng không rời!”
Đột nhiên, một giọng nói mềm mại truyền đến, “Tiêu! Rốt cuộc anh đã tới!”
Làn gió thơm thổi tới, Tổ Nhi mặc bộ lễ phục bó sát mà hấp dẫn, trên vai khoác lông cáo, chầm chậm tới.
Dung Tư Lam lập tức dừng bước chân, người phụ nữ này chính là Tổ Nhi sao? Cô ấy thật đẹp! Đẹp khiến cho cô là phụ nữ cũng
cảm thấy hít thở không thông.
Tự ti trong lòng âm thầm dâng lên, cô cúi đầu, theo bản năng thả lỏng tay Doãn Tiêu Trác ra.
Đảo mắt Tố Nhi đã đến trước mặt, không coi ai ra gì mà ôm cổ Doãn Tiêu
Trác, môi đỏ mọng dán lên mặt anh, “Tiêu, em biết ngay anh nhất định sẽ
tới!” Vẻ mặt kia giống như đang nói, em biết ngay anh là người của em!
Trong lòng Dung Tư Lam ê ẩm, đầu cúi thấp hơn.
Doãn Tiêu Trác lại đẩy Tổ Nhi ra, mỉm cười, “Sinh nhật của Tổ Nhi, sao anh
lại không đến đây?” Anh nắm tay Dung Tư Lam, “Quên giới thiệu, đây là
Dung Tư Lam vị hôn thê của anh.”
Mặt Tổ Nhi lập tức biến sắc, “Vị hôn thê? Anh có vị hôn thê khi nào? Sao em không biết?”
Nụ cười của Doãn Tiêu Trác trở nên có ý giễu cợt, “Em đi năm năm rồi, rất nhiều chuyện cũng không biết!”
“Không thể nào! Em điều tra, anh vốn chưa có vị hôn thê, ngay cả bạn gái cố
định cũng không có!” Tổ Nhi cãi lại, tròng mắt xoay chuyển, mỉm cười
hiện lên, “Tiêu, em biết rồi! Không sai, em có lỗi với anh, nhưng mà,
anh việc gì phải tùy tùy tiện tiện tìm người tới party chọc giận em?”
Đáy lòng Dung Tư Lam trầm xuống, thì ra là như vậy...
Doãn Tiêu Trác e sợ cách nghĩ trong lòng Dung Tư Lam, nắm chặt tay cô, cau mày, “Tổ Nhi, anh không có ý này, Lam nhi là người phụ nữ của anh, mặc dù còn chưa đính hôn, nhưng bà xã của anh chỉ có cô ấy!”
Thật sao? Là thế này phải không? Dung Tư Lam càng nghe càng cảm thấy thật ra anh chỉ kéo mình tới đảm nhận vị trí bạn gái thế thân, chọc giận mối tình đầu của anh...
Tổ Nhi cười càng thêm vui
mừng, “Em nói Doãn đại thiếu này, em đã điều tra toàn bộ lịch sử phong
lưu của anh, người nào cũng là quốc sắc thiên hương, đẹp không gì sánh
nổi, không phải ngôi sao người mẫu thì chính là con nhà thế gia, làm gì
có hạng tầm thường thế này? Muốn tìm người chọc giận em cũng phải tìm
người tương tự chứ!”
Dung Tư Lam cắn chặt đôi môi, toàn thân rét
run, cô hận mình sao lại đi theo Doãn Tiêu Trác tới đây chịu nhục, hơn
nữa, cô nghe Tổ Nhi gọi anh “Doãn đại thiếu”! Như vậy rốt cuộc anh là
ai? Không phải dặn mình gọi là Tiêu Trác sao? Ngay cả tên thật cũng
không nguyện ý nói ra, còn có lời gì là nói thật? Xem ra cô thật sự ngu
ngốc! Dễ dàng bị người lừa gạt!
Doãn Tiêu Trác cảm thấy thân thể
cô khẽ run, trong lòng căng thẳng, biết lời Tổ Nhi nói làm cô tổn
thương, lập tức giận tái mặt, “Lâm Tổ Nhi, đừng cảm thấy mình tốt quá!
Không sai, Lam nhi quả thật bình thường, nhưng tôi thích cô ấy bình
thường, ít nhất cô ấy sẽ không giận tôi mà đi!”
“Ha ha ha! Còn
nói không phải chọc giận em! Anh xem lời anh nói này! Không phải giận em năm năm trước rời khỏi anh sao?” Tổ Nhi cười đến run rẩy cả người.
Dung Tư Lam không thể tiếp tục ở lại chỗ này, cô mặc kệ anh là Doãn đại
thiếu gì, hoặc là sói háo sắc nọ, hôm nay cô cùng anh đến đây chính là
không hiểu sao lại thành con cờ của anh, tới nơi này tự rước lấy nhục!
Cô thật sự quá ngốc rồi! Còn tưởng rằng hạnh phúc đến gần như vậy, thì
ra tất cả chỉ là lợi dụng cô mà thôi!
Cô căm phẫn vùng vẫy thoát khỏi tay Doãn Tiêu Trác, chạy ra ngoài nhà họ Lâm.
“Lam nhi!” Trong tay Doãn Tiêu Trác trống không, tức giận trừng mắt nhìn Tổ Nhi, đuổi theo bóng lưng Dung Tư Lam.