Dung Tư Lam vừa chạy, nước mắt vừa tung hoành, cô hận mình mềm yếu, lúc này sao có thể rớt
nước mắt, để cho người khác chế giễu, không thể, nhất định không thể!
Tiếng gọi của Doãn Tiêu Trác càng lúc càng gần, cô không muốn nhìn thấy anh, chạy về phía chỗ tối trong vườn hoa.
Đột nhiên, một cánh tay thò ra từ trong bụi cỏ, kéo cô vào vườn hoa.
“Là cô?” Dung Tư Lam nhìn chằm chằm Kiều Vũ Na trước mắt, rất ngạc nhiên, “Sao cô lại tới đây? Và tại sao lại kéo tôi vào?”
Kiều Vũ Na cười trào phúng, “Tôi là bạn của Tổ Nhi, đương nhiên có thể! Tôi
đã nhìn thấy tình cảnh vừa này, chúng tôi là người cùng tầng lớp, chỉ có cô là khác, đương nhiên là đối tượng bị nhạo báng.”
Lời này gợi
lên rối rắm sâu trong lòng Dung Tư Lam, cô vốn tưởng rằng Doãn Tiêu Trác là một anh chàng nghèo, như vậy cô có thể cùng anh đồng cam cộng khổ,
cùng dốc sức vì tương lai của bọn họ, nhưng mà,
hôm nay cô lại được biết, anh và người có tiền cùng tầng lớp, còn là
Doãn đại thiếu gì đó, lại thêm bản thân bị anh lợi dụng, căm phẫn và tự
ti đồng loạt xông lên, tràn ngập lòng.
“Xin lỗi, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, cho tới bây giờ tôi không muốn gia nhập tầng lớp của các cô!”
Cô lạnh lùng không kiêu ngạo không tự ti.
“Phải không?” Kiều Vũ Na không tin nhìn cô, “Vậy cô quấn lấy anh Trác làm gì?”
“Tôi quấn lấy anh ta? Buồn cười!” Dung Tư Lam cười lạnh, “Cô đi hỏi anh ta xem ai quấn lấy ai?”
Nghĩ tới tên lưu manh đó cô lại tức giận, sớm biết đã không cứu anh, để cho
anh trúng đạn chết đi coi như xong! Rõ ràng anh mặt dày đổ thừa ở lại
nhà cô không đi, giờ bên ngoài lại đồn đại cô dây dưa anh!
Kiều
Vũ Na kiêu ngạo mà chép miệng, “Cho dù anh Trác dây dưa cô thì thế nào?
Vậy cũng chẳng qua anh ấy nhất thời mới mẻ, ăn chán sơn hào hải vị, định đổi rau dại thử một chút? Cô cũng không soi gương xem, bạn gái anh Trác là hạng người gì, cô xứng sao?”
Đây là lần thứ hai trong tối nay Dung Tư Lam nghe thấy có người muốn cô đi soi gương. Gương? Trước khi
đi cô đã soi! Không cần bất kỳ kẻ nào nhắc lại! Chỉ có điều, Dung Tư Lam cô cũng là người, cũng có tự ái, sẽ không mặc cho người ta cười nhạo
không ngừng!
Cô lập tức cười lạnh, “Thật sao? Có lẽ tất cả bạn
gái của anh ta đều phi phàm, trừ cô ra? Nếu không sao rõ ràng cô và anh
ta cùng nhau ăn cơm, sao lại để cho anh ta chạy đi tìm tôi giữa chừng?
Ha ha, không sai, tôi đúng là bình thường, cho nên, tôi về nhà soi
gương, mà cô, tự soi vào nước tiểu của mình xem bản thân đi!”
“Cô...” Kiều Vũ Na tức giận đến toàn thân phát run, “Tôi nói cho cô biết, hôm
nay tôi có ý tốt tới khuyên cô, đừng không biết
phân biệt! Này! Đây là hình chụp ông chủ của cô và Tổ Nhi gần đây, cô tự xem đi! Cầu Phật phù hộ cho cô đi!
Cô ta quăng vài tấm hình lên người Dung Tư Lam.
Dung Tư Lam thuận tay nhận lấy xem, lại là hình của Doãn Tiêu Trác và Tổ
Nhi, hai người đứng trước một chiếc Lamborghini hôn môi...
Trong
đầu cô ầm lên, trên môi lập tức dâng lên cảm giác khi Doãn Tiêu Trác hôn cô, cô cảm thấy buồn nôn, sao anh có thể hôn người khác rồi trở lại hôn cô?
“Hình này mới chụp, tuyệt đối không phải bản trước kia!” Kiều Vũ Na hả hê nhìn cô.
Dung Tư Lam nhận ra, quần áo của Doãn Tiêu Trác là bộ ngày đó đi chơi công viên...
“Như thế nào? Bây giờ cô còn cảm thấy anh Trác sẽ quấn lấy cô sao?” Kiều Vũ Na cười lạnh.
Dung Tư Lam đè xuống tất cả tức giận và uất ức trong lòng, mỉm cười, “Vị
tiểu thư này, trước giờ tôi chưa từng quen biết cô, cũng không có ý định quen biết cô, về phần anh Trác của cô, làm phiền cô chuyển lời cho anh
ấy, nếu không đến quấn lấy tôi, là vinh hạnh của tôi!”
Nói xong,
cô xé nát hình trong tay, ném một phát về phía sau, mảnh vụn bức hình tả lả trong gió, cô ngẩng đầu đi qua, kiêu ngạo và vẫn mỉm cười, chỉ có
điều, đau nhức trong lòng, chỉ có chính cô biết...
Vì vậy, chậm lại chút, Doãn Tiêu Trác đã đuổi tới cửa chính, mà cô vừa lúc từ vườn hoa ra ngoài, lọt vào tầm mặt Doãn Tiêu Trác.
“Lam nhi! Em còn ở đây! Gấp chết anh rồi!” Doãn Tiêu Trác vội vàng chạy tới đấy, cánh tay ôm lấy cô.
“Anh buông ra! Tôi muốn đi về!” Dung Tư Lam tức giận giãy giụa.
“Được! Trở về! Chúng ta cùng nhau đi về!” Doãn Tiêu Trác không hề buông tay, ôm cô đi ra khỏi nhà họ Lâm.
Dung Tư Lam quay đầu lại, liếc thấy Kiều Vũ Na cười lạnh trong vườn hoa,
quay đầu lại, Tổ Nhi cũng đứng cách đó không xa, đờ đẫn nhìn hai
người...
Cô đột nhiên có lòng hư vinh, cô không giãy giụa nữa! Cô càng muốn mang Doãn Tiêu Trác rời khỏi party này! Mặc kệ Doãn Tiêu Trác yêu ai, ít nhất bây giờ, anh cùng cô! Về điểm này, cô là người thắng!
Trên mặt cô hiện lên nụ cười, tương tự như nụ cười hạnh phúc, coi như là giả vờ hạnh phúc, cô cũng phải để cho họ nhìn, bởi vì, cô thấy rõ ràng tức
giận trong đôi mắt bọn họ...
Nhưng mà, vừa lên xe, nụ cười của Dung Tư Lam lập tức thu lại, vẫn nhìn ra ngoài xe, cũng không nói chuyện.
Chờ Doãn Tiêu Trác dần lái xe rời khỏi vùng đất phồn hoa, Dung Tư Lam nói
lạnh như băng, “Thả tôi xuống, tôi tự quá giang xe về!”
“Không!” Doãn Tiêu Trác vô lễ mà kiên quyết từ chối.
“Tại sao!” Lửa giận của Dung Tư Lam lập tức trở lại, “Không phải muốn tôi
phối hợp diễn đùa bỡn với anh sao? Bây giờ diễn đùa bỡn xong, diễn viên
cũng nên rời khỏi sân khấu rồi.”
“Em đang nói nhăng nói cuội gì
vậy?” Doãn Tiêu Trác lớn tiếng sửa lời cô, “Sao em lại tin tưởng một
người phụ nữ mà không tin anh? Em tin toàn bộ lời nói hươu nói vượn của
cô ta, em lại không để trong lòng thổ lộ và quyết tâm của anh!”
“Quyết tâm của anh?” Dung Tư Lam cười lạnh, “Quyết tâm cái gì? Lừa gạt tôi rốt cuộc là quyết tâm? Ngay cả tên thật cũng muốn che giấu, kêu người ta có thể tin tưởng sao?”
Doãn Tiêu Trác nghẹn lời, suy nghĩ một chút, quyết định nói thật, “Lam nhi, tên thật của anh là Doãn Tiêu Trác, anh
cho em biết tên anh là Tiêu Trác cũng không sai, chỉ lấy hai chữ phía
sau thôi.”
“Anh cho tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Dung Tư Lam xem thường nhìn anh.