Người Cha Nhặt Được

Chương 46: Chương 46




“Lam nhi!” Doãn Tiêu Trác cực kỳ không tự nhiên dưới ánh nhìn như vậy của cô, “Anh nghĩ, nếu em yêu anh, sẽ không để ý tên anh là gì, sẽ không để ý anh có phải là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị không, đúng không?”

Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị? Trong lỗ tay Dung Tư Lam nhảy vào mấy chữ này.

Thì ra là như vậy! Cô đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, cô đang thấy kỳ quái gì đâu, tại sao mình lại có vận khí tốt như vậy, bị nhà đập trúng còn có thể tiến vào vị trí người người thèm muốn ở tập đoàn Doãn thị, thì ra có tổng giám đốc này bao bọc cô!

Cô với anh mà nói, tính là gì? Có lẽ Kiều Vũ Na nói đúng, tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị ăn sơn hào hải vị, nhàn rỗi sẽ chuyển qua rau dại! Trao đổi điểu chỉnh!

Yêu? Anh lại còn nói chữ yêu? Anh có tư cách nói nó sao?

Cuối cùng, cô nở nụ cười, cười đến ý vị sâu xa, “Yêu? Vậy anh yêu tôi sao?”

Sắc mặt Doãn Tiêu Trác trở nên nặng nề. Yêu? Cái gì mới là yêu? Giống như lúc anh yêu Tổ Nhi oanh oanh liệt liệt sao? Nếu như lúc này mới coi là yêu, như vậy anh đã mất đi khả năng yêu.

Anh không có hơi sức đi yêu như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chữ yêu này, chẳng qua chỉ cảm thấy Dung Tư Lam cho anh một phần ấm áp của gia đình, anh nguyện ý đắm chìm cả đời trong ấm áp này, củi gạo dầu muối, mỗi ngày với cô ấy là cuộc sống ấm áp mà chân thật, cái này, có tính là yêu không?

Anh chưa từng nghĩ tới...

Dung Tư Lam nhìn ánh mắt mê man của anh, trong lòng đau nhức, cô nghĩ, có lẽ cô thương anh, kiểu nhớ đến sẽ đau, cảm giác đau lòng nên gọi là... Yêu.

Nhưng mà, chỉ có cô đơn phương mà thôi, không cẩn thận sẽ thành con rối của công tử con nhà giàu, hơn nữa còn để cho mình mất trái tim...

Cô gượng cười, nhìn ra ngoài cửa xe, “Tổng giám đốc, để cho tôi xuống xe đi!”

Vẻ đau lòng trong mắt cô làm đau đớn tim anh, nhìn cô khổ sở, anh sẽ đau lòng, đây là yêu sao?

Hoang mang...

“Lam nhi, anh không biết giải thích chữ yêu này như thế nào. Như thế nào gọi là yêu? Năm năm trước, anh yêu Tổ Nhi, yêu một lòng một dạ, như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng mà, yêu như vậy gây ra cho anh tổn thương và mệt mỏi vô tận, yêu như vậy, anh thật sự không yêu nổi. Cùng với em, anh cảm nhận được rất ấm áp, rất điềm tĩnh, giống như phải có em, cuộc sống không cần những gì khác nữa. Ở trước mặt em, anh không phải tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, không phải đại thiếu nhà họ Doãn, chỉ là một người đàn ông bình thường nguyện ý làm cơm vì em, nguyện ý mỗi ngày đón em về nhà, nguyện ý như vậy, cùng em cả đời, đây có tính là yêu không? Anh không biết, nhưng mà, Lam nhi, em nguyện ý làm bạn cùng anh đến già như vậy không?” Anh yên lặng nhìn cô, ngây ngốc nói chuyện, giống như nói qua giấc mộng của mình.

Trước mắt Dung Tư Lam dần xuất hiện một bức hình ấm áp, khi cô mệt mỏi thì Doãn Tiêu Trác chở cô về nhà, nếu như mệt mỏi buồn ngủ, anh sẽ ôm cô vào nhà, anh sẽ nấu cơm vì cô, chăm con vì cô, nếu như, một người đàn ông chỉ muốn chơi đùa một chút sẽ hạ mình làm những chuyện này sao? Huống chi, anh còn là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, là đại thiếu mười đầu ngón tay không dính nước.

Sắc mặt dần hòa hoãn, lẩm bẩm một câu, “Em không thích những người bạn gái kia của anh! Về sau em không muốn thấy bọn họ!”

Doãn Tiêu Trác vui mừng quá đỗi, “Sẽ không! Sẽ không gặp lại bọn họ! Chẳng những em không phải nhìn thấy, anh cũng sẽ không gặp!”

“Ai biết chứ! Tổ Nhi của anh đâu? Cũng không gặp?” Tổ Nhi là một cái gai trong lòng cô, nhìn dáng vẻ Tổ Nhi đối xử với Doãn Tiêu Trác biết tình vẫn chưa dứt.

“Chuyện em không thích anh làm, anh nhất định không làm! Nhà Tổ Nhi và nhà anh có quan hệ nhiều đời, tuy có lúc khó tránh khỏi chạm mặt, nhưng nếu em không thích, anh sẽ không gặp!”

“Em không xen vào! Anh thích gặp hay không!” Dung Tư Lam đỏ mặt, vẻ dễ thương, rõ ràng đã sớm không còn giận.

Trong lòng Doãn Tiêu Trác khẽ động, “Lam nhi, làm thế nào? Đã nói theo anh tới dự party, kết quả bị em làm rối, em phải bồi thường một party cho anh!”

“Bồi thường thế nào?” Dung Tư Lam khẽ nhíu mày, dáng vẻ rất chăm chú.

Doãn Tiêu Trác cầm tay cô, mỉm cười, “Theo anh làm một party chỉ có hai người chúng ta.”

“Lái xe cẩn thận!” Tay Dung Tư Lam khẽ run, cố gắng hất anh ra, lại bị anh cầm chặt.

“Đợi đã nào!” Doãn Tiêu Trác đột nhiên xuống xe, đi vào một cửa hàng bánh ngọt.

Lúc trở lại, trong tay nhiều thêm một chiếc bánh ngọt.

Dung Tư Lam tức giận, “Anh còn muốn làm sinh nhật cho cô ta sao?”

Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, “Em biết vì sao hôm nay Tổ Nhi phải gọi anh tham gia party không?”

Dung Tư Lam dâng trào ghen tức, “Sao em biết! Em cũng không muốn biết!”

“Ngoan, em phải biết!” Anh để bánh ngọt xuống, cười khẽ, “Bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật anh, anh và cô ấy cùng ngày sinh nhật!”

“Hả!” Dung Tư Lam kinh ngạc há to miệng, sau đó giả bộ tức giận, “Thật sự có duyên phận!”

Cô dẩu môi khiến lòng Doãn Tiêu Trác khẽ động, không nhịn được chạm khẽ, “Bảo bối, không phải anh cùng em sao? Sinh nhật của anh, muốn em ở bên cạnh anh! Sau này từng sinh nhật của anh, không, mỗi một ngày, đều muốn em ở bên cạnh anh, có được không?”

Dung Tư Lam tránh cánh môi như lửa nóng của anh, khẽ tựa vào bả vai anh, cười không nói.

“Không nói lời nào anh sẽ coi như em đồng ý?” Trên cổ cô tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt như sợi tơ chui vào hơi thở của anh, anh nhỏ giọng, âm thanh như đang đè nén cái gì.

“Người nào đồng ý?” Giọng cô nũng nịu càng lộ vẻ mê người.

Môi anh lướt nhẹ qua gò má nóng bỏng của cô, “Bảo bối, ngồi yên, đi theo anh làm sinh nhật!”

Doãn Tiêu Trác lái xe đến bờ biển, dưới ánh trăng, tiếng sóng đánh từng trận lên bãi biển.

Thắp sáng cây nến, Dung Tư Lam nhìn anh mỉm cười, “Ước nguyện đi!”

“Được!” Anh thành kính nhắm mắt lại, “Nguyện vọng của anh, để cho anh và Lam nhi, Đóa Nhi vĩnh viễn ở chung một chỗ.”

Dung Tư Lam chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ qua ánh nến chập chờn của anh, mắt hơi ướt, hạnh phúc tới quá nhanh quá dễ dàng, có lúc để cho cô cảm thấy không đủ chân thật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.