Bé lo lắng nhất là vấn đề này, có phải là nếu bé chữa khỏi thì Dung Tư Lam sẽ rời khỏi bé hay không, để cho bé ở lại bên cạnh cha mẹ của mình.
Dung Tư Lam ôm bé, ánh mắt lại giao nhau giữa không khí với Doãn Tiêu Trác,
cô không biết trả lời Đóa Nhi như thế nào, chẳng lẽ lại muốn ở giữa xã
hội hiện đại trình diễn cảnh một chồng hai vợ?
Cố nặn ra vẻ tươi cười, cô sửa sang lại mái tóc bị gió thổi rối tung của Đóa Nhi, “Đóa
Nhi, ngoan nào, mẹ sẽ không rời khỏi con, vĩnh viễn cũng sẽ không rời!”
Sự đau đớn lan tràn ra ở trong lòng như những sợi tơ, dù là lời nói dối, những cũng là có ý tốt. . . . . .
Doãn Tiêu Trác từ từ đi về
phía hai mẹ con bọn họ, đưa tay ra ôm hai mẹ con bọn họ, “Đóa Nhi, mẹ sẽ không rời đi, cha cũng sẽ không rời đi, người một nhà chúng ta vĩnh
viễn sẽ ở chung một chỗ, cho nên, bảo bối, phải mau chóng khoẻ lại.”
Hai cánh tay ấm áp anh bao vây toàn thân, khiến cho hốc mắt của Tư Lam cũng nóng lên, vĩnh viễn ở chung một chỗ? Anh đang nói chuyện cười gì
chứ?
Cổ họng đau rát, cố gắng nuốt một ngụm, giọng nói khô khốc, “Đi xuống đi, Đóa Nhi phải làm hoá trị rồi.”
”Lam Nhi, anh. . . . . .” Doãn Tiêu Trác muốn giải thích với cô, anh sẽ không tiếp xúc thân mật cùng với Tổ Nhi.
Nhưng Tư Lam không muốn nghe, nhanh chóng cắt đứt, “Có lời gì thì chờ Đóa Nhi làm xong hoá trị rồi lại nói.” Nói xong ôm Đóa Nhi đi về phía phòng
bệnh ở dưới lầu.
Doãn Tiêu Trác nhìn theo Tư Lam, sự u buồn nổi
lên trong mắt anh, quay đầu lại, vẻ mặt tiều tuỵ của Lãnh Ngạn khiến tim anh đau nhói, anh thật sự không hiểu, đến cuối cùng thì đang xảy ra
chuyên gì đây, bệnh của con gái cũng đủ khiến anh tan nát cõi lòng rồi,
hôm nay tra ra Lãng Ngạn cũng bị bệnh nan y, tình cảm của con người, có
thể chịu đựng được mấy lần sinh ly tử biệt?
Ngươc lại, Lãnh Ngạn
lại nghĩ thoáng hơn anh rất nhiều, lại gần vỗ vỗ vào vai anh, “Người anh em, vẫn là câu nói kia, như một người đàn ông, đem chuyện tình cảm lộn
xộn của cậu xử lý cho tốt đi! Cậu thật sự tính. . . . . . Hai?” Anh cười đưa ra hai đầu ngón tay.
Doãn Tiêu Trác cau mày, “Có khả năng
sao? Bây giờ cậu có bộ dạng này còn không quên cạnh khoé tôi! Trong lòng tôi chỉ có một người là Lam Nhi thôi, tôi sẽ không từ bỏ! Nếu như khi
tôi tám mươi tuổi mà không có cậu ở bên cạnh tôi, thì sau năm mươi năm
nữa tôi sẽ xuống gặp Diêm Vương quậy cho gà chó không yên!”
Lãnh
Ngạn cười ha hả, “Có bản lãnh! Nhưng mà nghe lời nói này của cậu xong,
giống như tiểu thụ, ha ha, tôi thật sự cho rằng cậu có động cơ không
trong sạch đối với tôi!”
”Lãnh, ngạn!” Doãn Tiêu Trác rất là căm tức, cũng bệnh thành ra như vậy rồi, còn có tâm tình nói giỡn với anh.
Lãnh Ngạn mỉm cười, “Đi chăm sóc cho Đóa Nhi đi, trong lòng tôi đều hiểu!
Đời này có một người anh em như cậu, đã đủ rồi! Tôi cũng vậy phải trở về phòng bệnh rồi, vốn là chỉ muốn tới thăm Đóa Nhi một chút, nhóc con này nói có bí mật muốn nói cho tôi biết, liền đưa tôi tới nơi
này.”
Anh cúi người nhặt lên bức họa kia, “Đây giấc mơ và hi vọng của Đóa Nhi, cất giữ cho tốt, giải quyết cho
thoả đáng hai người phụ nữ của cậu, à không, là ba người phụ nữ, đừng
làm cho bất kỳ một người phụ nữ nào thất vọng.”
Doãn Tiêu Trác
nhận lấy, trên bức tranh, là khuôn mặt tươi cười của ba người, ước mơ và hi vọng của Đóa Nhi, cũng là hi vọng và mơ ước của anh. . . . . .
Từ trên sân thượng đi xuống dưới, Đóa Nhi đang làm hoá trị, đó là một quá
trình khổ sở như thế nào, mỗi lần nhớ tới khiến cho Doãn Tiêu Trác đau
lòng như dao cắt, có lúc anh thật không nghĩ ra, tại sao một cô bé đáng
yêu như Đóa Nhi lại phải chịu sự tra tấn như vậy .
”Bảo bối, khó chịu thì cứ khóc ra ngoài!” Giọng nói của anh dịu dàng.
Đóa Nhi lại cắn chặt hàm răng, không hừ không rên lấy một tiếng, nhưng
khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch kia đã sớm tiết lộ nỗi khổ sở và đau
đớn của bé, hai mắt ngân ngấn nước, nhưng lại không để cho giọt nước mắt nào rơi xuống, Doãn Tiêu Trác quay mặt đi, không đành lòng tiếp tục
nhìn bé nữa.
Sau khi kết thúc hoá trị, Đóa Nhi thường bị nôn và
choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy. Doãn Tiêu Trác ôm
bé, ở trong phòng bệnh từ từ đi dạo vòng vòng, hỏi khẽ, “Bảo bối, khó
chịu sao?”
Đóa Nhi miễn cưỡng mỉm cười, “Cha, không khó chịu, Đóa Nhi rất kiên cường.”
Dung Tư Lam đi theo sau lưng hai cha con bọn họ, nước mắt rơi đầy đất.
Đóa Nhi quay đầu lại nhìn cô cười, giọng nói yếu ớt, “Mẹ, mẹ không dũng cảm rồi nha, Đóa Nhi cũng không khóc mà!”
Dung Tư Lam che miệng lại, khóc không thành tiếng.
”Mẹ, Đóa Nhi muốn ăn đồ ăn, bác sĩ nói ăn no mới có hơi sức để đánh bại bênh tật khiến Đoá Nhi khó chịu!”
Gương mặt tái nhợt của Đoá Nhi đang mỉm cười ở trước mắt khiến cô bé mềm mại
như một đoá sen trắng, hình như chỉ đụng nhẹ một cái liền tan vỡ ra, làm cho lòng của cô cũng vỡ thành từng mảnh từng mảnh. . . . . .
Lau khô nước mắt, cô nghẹn ngào nói, “Được, để mẹ đi mua cho con, con muốn ăn cái gì?”
”Mẹ, muốn ăn đồ ăn mẹ nấu, đã lâu rồi mẹ không nấu cho con ăn, toàn là cha
nấu, mẹ, sau này ngày ngày mẹ sẽ nấu mì cho con ăn, có được không ?” Lời nói của Đóa Nhi có thâm ý, bé tha thiết mong chờ câu trả lời thuyết
phục của Dung Tư Lam.
Nhất thời Tư Lam ngẩn người ra, sao cô có
thể không hiểu ý của Đoá Nhi được? Chỉ có thể trả lời theo ý của bé,
“Được, Đoá Nhi muốn ăn, thì mẹ sẽ nấu cho ăn.”
Nhìn Tư Lam đi ra
khỏi phòng bệnh, trên mặt của Đóa Nhi nở một nụ cười hài lòng, mẹ đã
đồng ý với bé là sẽ không đi rồi sao? Sẽ ở cùng một chỗ với cha sao? Như vậy, bệnh của bé có thể chữa khỏi hay không, bé cũng đã yên tâm
rồi.
Dung Tư Lam mua sợi mì trở lại, nấu
xong bưng đến trước giường bé, chuẩn bị đút cho bé ăn, ánh mắt của bé
chuyển động, tầm mắt rơi vào trên người của Doãn Tiêu Trác, “Cha bón!”
”Được, để cha bón!” Doãn Tiêu Trác nhìn bé bằng ánh mắt tràn đầy cưng chiều và xót thương.
Đôi môi nhợt nhạt của Đóa Nhi khẽ nhếch, “Sau này sẽ như vậy nha, mẹ nấu mì, cha bón, Đóa Nhi sẽ rất vui vẻ!”
”Được!” Hai người trăm miệng một lời, nhìn nhau, lại không cười nổi.
Ăn mì xong, rồi chơi cùng với Đóa Nhi một lát, cuối cùng dỗ cho bé ngủ. Y
tá tìm tới Doãn Tiêu Trác, “Doãn tiên sinh, chuyên gia đã tới khoa phụ
sản ở bên kia.”
”Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay! Cô cứ đi
trước đi.” Mắt nhìn thấy y tá đã đi xa, Doãn Tiêu Trác đứng lên nói với
Tư Lam, “Lam Nhi, Đóa Nhi nhất định phải cứu, nhưng trong lòng anh chỉ
có mình em, anh không thể làm loại chuyện đó với Tổ Nhi không được, cho
nên, anh đã bảo bệnh viện thụ tinh nhân tạo, anh biết cái này vẫn xem
như là phản bội em, nhưng trong lòng của anh, tuyệt đối sẽ không phản
bội em. Lam Nhi, lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô dụng như vậy, mọi
người chúng ta đều khó xử, Lam Nhi. . . . . .”
”Tiêu!” Dung Tư
Lam lần nữa cắt đứt lời nói của anh, “Hay là trước tiên cứ điều trị cho
Đóa Nhi hết bệnh đi đã rồi lại nói tới những chuyện này, trước khi Đoá
Nhi khỏi bệnh hẳn, em sẽ không rời đi.”