Hình như thụ thai
nhân tạo rất thuận lợi, mỗi ngày nhìn thấy Tổ Nhi vui vẻ đi ra đi vào
phòng bệnh, Dung Tư Lam cảm thấy mình giống như một người thừa.
Hôm nay, ông cụ Doãn mới sáng sớm đã vào thăm Đoá Nhi, Đoá Nhi cũng đã rất
quen thân với ông cụ, ông cụ mang điểm tâm tới, xưng hô “ông nội” nghe
hết sức thân mật.
”Đóa Nhi, nhanh khoẻ lại một chút, ông nội đưa
cháu đi Disney chơi.” Ông cụ yêu quý nhìn bé, đây là người đầu tiên thế
hệ thứ ba của nhà họ Doãn, ông đau lòng muốn chết, hơn nữa lại bị căn
bệnh này, ông đã thề, không tiếc bất cứ giá nào để cứu cháu gái của ông.
Khoẻ lại? Khoảng thời gian này Dung Tư Lam đặc biệt nhạy cảm, khoẻ lại chính là nói bảo bảo trong bụng của Tổ Nhi mau lớn lên sao? Khi đó, ông cụ sẽ nhận ai là con dâu nhà họ Doãn? Không, cô sớm không nên hi vọng nữa,
không phải không tin Doãn Tiêu Trác, mà là thực tế nó như thế.
Tổ Nhi cũng đang ngồi ở Đóa Nhi, cả khuôn mặt đều
là vẻ mỉm cười hạnh phúc của một người mẹ, tay thỉnh thoảng vuốt ve ở
bụng, “Đóa Nhi, ở chỗ này của mẹ có một em trai nhỏ, chờ em trai lớn
lên, bệnh của Đoá Nhi có thể khoẻ lại, lúc đó Đoá Nhi nhất định phải
thường chơi với em trai nha!”
Đóa Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn
Dung Tư Lam một chút, Dung Tư Lam làm bộ không nhìn thấy, dời mắt đi chỗ khác, lại vừa lúc gặp ánh mắt của Doãn Tiêu Trác, trong mắt hai người
đều là vẻ đau xót.
Giường bệnh, Tổ Nhi và ông cụ mỗi người chiếm
một chỗ, ngồi bên cạnh của Đoá Nhi, trong lòng Dung Tư Lam cảm thấy chua xót, lặng lẽ đi ra ngoài.
Vẫn là sân thượng, gió vẫn thổi như trước.
Dung Tư Lam ôm chặt hai vai, hương lên trời cầu nguyện, bệnh của Đoá Nhi mau khoẻ lại, như vậy cô có thể nhanh chóng rời đi, không cần phải chịu
loại hành hạ này nữa, nhưng mà, rời đi thì không phải là hành hạ sao?
Không biết, không biết gì hết. . . . . .
Vẫn là đôi cánh tay kia, vẫn vòng qua ôm lấy cô từ đằng sau, cho cô một cái ôm ấp áp.
Vẫn là giọng nói dịu dàng và áy náy kia, “Thật xin lỗi, Lam Nhi.”
Cô cười khẽ, bất lực và bi thương, “Không, anh không có sai.” Vậy thì là lỗi của ai? Của trời cao sao?
”Không, anh có sai! Hạnh phúc của em là trách nhiệm của anh, em không vui vẻ,
thì anh đã có lỗi rồi!” Đầu của anh vùi vào cổ của cô, mái tóc ngắn của
cô cọ cọ vào mặt anh, khiến anh hơi ngứa một chút, rất thoải mái.
Hạnh phúc? Tình trạng như thế nào mới gọi là hạnh phúc? Một người phụ nữ
khác ôm đứa bé của anh, bọn họ như thế nào mà có thể hạnh phúc?
Cô khẽ mỉm cười, khổ sở.
”Tiêu, Đóa Nhi khỏe mạnh chính là hạnh phúc của em.”
”Còn anh đâu?”
“. . . . . .”
Lúc nhìn nhau chẳng nói gì, có phải đây sẽ là kết cục?
”Tiêu Nhi! Quả nhiên là các người ở chỗ này! Nhanh, đi về nhà, đã xảy ra chuyện!” Ông cụ Doãn lảo đảo chạy tới.
”Chuyện gì? Đóa Nhi. . . . . .” Doãn Tiêu Trác lo lắng nhất chính chuyện này.
”Không phải Đóa Nhi! Là mẹ kế của con!” Vẻ mặt ông cụ tức tối đỏ mặt tía tai, bộ dạng tức giận tới sôi sục.
”Bà ta làm sao?” Đối với mẹ kế này, Doãn Tiêu Trác luôn luôn tỏ ra không ưa.
Ông cụ nhìn Tư Lam, “Tư Lam, cháu cũng đi cùng chứ!”
”Có liên quan tới cháu?” Dung Tư Lam như rơi vào trong mây mù.
Ông cụ chỉ thở dài. . . . .
**************************************************************************************
Nhà họ Doãn.
Cảnh sát đang chuẩn bị dẫn Doãn phu nhân đi.
”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Doãn Tiêu Trác là con trưởng, mặc dù không
ưa bà mẹ kế, nhưng dù gì bà ta cũng là người nhà họ Doãn, anh sẽ không
thể làm như không thấy.
”Doãn phu nhân là kẻ tình nghi mưu sát, chúng tôi muốn dẫn bà ấy về hỗ trợ điều tra.” Cảnh sát lễ phép trả lời.
”Mưu sát?” Đầu óc của Doãn Tiêu Trác xoay chuyển, chẳng lẽ anh. . . . . .
Xe cảnh sát gầm rú chạy đi, ông cụ Doãn như già đi thêm mười tuổi, xụi lơ ngồi ở trên ghế sofa.
”Cha, có phải hay không con. . . . . .” Doãn Tiêu Trác nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ông cụ Doãn, muốn nói lại thôi.
”Đúng vậy!”Ông cụ mấp máy môi. “Súng để mưu sát con là do bà ta sai người làm, và cả Duy Nhất nữa. . . . . .”
”Duy nhất? Chuyện này thì liên quan gì tới Duy Nhất!” Doãn Tiêu Trác vẫn không rõ.
Ông cụ áy náy mà nhìn anh một cái, “Duy nhất, là con gái. . . . . . của cha. . . . .”
Đồ vật trong tay của Doãn Tiêu Trác rớt trên đất. . . . . .
”Cha, con thật đúng là phục cha luôn!” Trên mặt anh nở một nụ cười lạnh lùng, không biết là mình có bao nhiêu anh chị em ở bên ngoài, “Cha, rốt cuộc
thì con còn có bao nhiêu em trai em gái nữa, cha hãy nói một lần cho con biết, để cho một lần sảng khoái!”
”Tiêu Nhi, cha cũng rất xấu
hổ! Tại sao lại tìm được người phụ nữ rắn rết như vậy chứ, người ta nói
hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con, nhưng bà ta ngay cả con mình. . . . .
.” Ông cụ nhìn Tư Lam một chút, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ hối hận.
Doãn Tiêu Trác nghe không hiểu, “Con mình? Con vốn không phải con ruột của bà ta!”
Tư Lam lại chú ý tới ánh mắt của ông cụ, nghi ngờ hỏi lại, “Ông cụ, không phải đâu, cháu. . . . . .”
Doãn Tiêu Trác nhạy cảm, đứng bật lên, “Cha đừng nói với con là Tư Lam cũng
là con gái của cha, vậy con. . . . . . Con nhất định sẽ đoạn tuyệt quan
hệ cha con với cha!”
Loạn luân? Anh không thể nào tiếp nhận được chuyện này!
Ông cụ lắc đầu thở dài, “Không, không phải, Tư Lam không phải là con gái của cha, nhưng cô ấy là con gái của mẹ kế con!”
”Cháu. . . . . . Sao cháu nghe không hiểu. . . . . .” Tư Lam miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ.
”Tiêu Nhi, bây giờ cha mới biết, thì ra mẹ kế của con là kỹ nữ, Tư Lam. . . . . . Là đứa con gái của bà ta và khách làng chơi, vì để gả cho cha, bà
ta nói dối là vô thân vô cố, cơ hàn không chỗ nương tựa, đưa Tư Lam cho
một chị em cùng làm kỹ nữ nuôi dưỡng, mỗi tháng đều gửi tiền. Sau đó, kỹ nữ này, cũng chính là mẹ nuôi của Tư Lam, phải lập gia đình, muốn đem
Tư Lam trả lại cho bà ta, bà ta chẳng những không thu nhận, lại còn bắt
buộc mẹ nuôi của Tư Lam tiếp tục nhận nuôi, không thì nói cho chồng chưa cưới của mẹ nuôi Tư Lam, công việc thật của cô ta là kỹ nữ. Mẹ nuôi của Tư Lam học bà ta chiêu này, muốn bà ta phải nhận lại Tư Lam, nếu không
thì sẽ nói cho cha biết, bà ta sợ tình huống đó, vì vậy đã cho người
giết mẹ nuôi Tư Lam, đưa Tư Lam vào cô nhi viện.”