Rốt cuộc Tư Lam cũng nhớ lại, lúc cô còn rất nhỏ, mẹ bị người ta bắn chết,
cô được một người dì rất xinh đẹp đưa tới cô nhi viện. . . . . .
Sau này người dì này thường tới thăm cô, còn tặng quà cho những người bạn
nhỏ ở cô nhi viện, thì ra bà ấy chính là mẹ ruột của mình, khó trách lần đầu tiên tới nhà họ Doãn cô đã cảm thấy mẹ kế của Tiêu nhìn rất quen
mặt!
Thì ra là cô vàTiêu là anh em? Không không không! Cái này
quá rối loạn, cô quả thật không hiểu rõ được mỗi quan hệ nhà họ Doãn, cô phải suy nghĩ kỹ lại một chút. . . . . .
Cô là con gái của Doãn
phu nhân và người đàn ông nào đó, sinh ra trước khi gả vào nhà họ Doãn,
vì để gả vào nhà họ Doãn đã không tiếc vứt bỏ cô, đem cô ném cho mẹ nuôi của cô, như vậy, cô và Tam Thiếu nhà họ Doãn là chị em? Mà không có
quan hệ gì với Doãn Tiêu Trác? Cuối cùng điểm này cũng làm cho cô yên
tâm, theo như cái này thì cô vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Doãn Tiêu
Trác. . . . . .
Lúc chưa tìm được mẹ ruột, lòng cô vẫn một lòng
hướng tới mẹ ruột, cô tìm đủ mọi lý do để biện minh cho việc mẹ không
cần mình, nhưng trong đó không có lý do này—— vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ mình. Thậm chí, còn vì vinh hoa phú quý mà sát hại mẹ nuôi.
Lúc tuổi thơ, khoảnh khắc mẹ nuôi bị trúng đạn kia lại tái hiện trong đầu
cô trong chớp mắt, khi còn nhỏ trong đêm tối cô khóc lớn lên gọi “Mẹ”,
trong lòng cô, mẹ nuôi còn thân thiết hơn mẹ ruột, mất đi người thân duy nhất trên đời khiến cho lòng cô đau đớn và ám ảnh, mà hôm nay, cô mới
biết, thì ra người hại chết mẹ nuôi lại là mẹ ruột của mình, sự đả kích
này khiến cô không chịu nổi!
Hình như lại trở về một đêm kia, cô co rúc run rẩy ở trong bóng tối, tận mắt nhìn mẹ chết ở trong vũng máu. . . . .
”Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” Cô giống như một con mèo nhỏ nức nở nghẹn ngào.
Doãn Tiêu Trác biết cô lại nghĩ tới chuyện cũ, lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ
giọng an ủi, “Lam Nhi, đừng sợ, có anh, có anh ở đây rồi, anh chính là
người thân của em.”
”Tiêu, tiền thật sự quan trọng như vậy sao?
Quan trọng đến mức có thể vứt bỏ con của mình, có thể giết người sao?”
Suy nghĩ của Tư Lam kích động rất nhiều, quên mất đang ở chỗ nào, quên
mất là ông cụ Doãn đang ở bên cạnh, cũng quên đi sự tồn tại của Tổ Nhi
giữa cô Tiêu, chỉ khóc khiến cho vạt áo của anh ướt hết.
”Không
quan trọng! Lam Nhi, trên thế giới người thân quan trọng nhất, biết
không? Đối với em mà nói, anh và Đóa Nhi là quan trọng nhất, đối với anh mà nói, Đóa Nhi và em là quan trọng nhất, cho nên, không thể vứt bỏ bọn anh, được không?” Doãn Tiêu Trác mượn cơ hội tiến hành tẩy não đối với
cô, phải đem cô đang một lòng lùi bước làm cho mềm lòng đi.
Trong đầu của Tư Lam rối tung một nùi, thậm chí cô còn không phân rõ cái gì mới là điều cô muốn. . . . . .
Ông cụ Doãn đã trải qua những chuyện này, nhìn hai người bọn họ ôm nhau,
trong lòng ông cũng buông ra rất nhiều, nhân gian rốt cuộc có bao nhiêu
chân tình? Ông cưới vợ về, vì hai đứa con trai mà tìm mẹ cho chúng lại
là hung thủ giết người.
Cho tới hôm nay ông mới hiểu ra rõ ràng,
đứa con trưởng nhà họ Doãn, cũng bị cuộc tái giá này hại chết, chuyện
này, thậm chí ông không dám nói với Doãn Tiêu Trác, nói ra Doãn Tiêu
Trác nhất định hận chết ông.
Hôm nay bà ta lại muốn hại Doãn Tiêu Trác và Duy Nhất, còn không phải là vì tài sản nhà họ Doãn sao? Bà ta
hao tổn tâm cơ cướp lấy tài sản nhà họ Doãn để làm gì? Chẳng lẽ ở trong
nhà họ Doãn bà ta thiếu ăn? Bà ta thiếu mặc?
Trong đầu chợt xẹt
qua một tia sáng, tất cả những chuyện này còn không phải là vì Doãn Tử
Nhiên sao, muốn Doãn Tử Nhiên độc chiếm Doãn thị!
Chẳng lẽ Doãn Tử Nhiên và những án mạng này có liên quan?
”Tiêu Nhi, gọi điện thoại nói Tử Nhiên về đi!” Vẻ mặt ông âm trầm.
Doãn Tử Nhiên vẫn rất ít khi ở trong nhà, cho dù trở lại một hai lần, cũng
đều gây gổ với ông cụ, nếu như cậu ấy biết mẹ mình là người như thế, cậu ấy sẽ có cảm tưởng gì? Doãn Tiêu Trác do dự, đối với người em trai cùng cha khác mẹ này, trong lòng anh vẫn mang tâm lý nuông chiều. Tử Nhiên
và mẹ của cậu ấy hoàn toàn là hai loại người khác nhau, anh nên làm thế
nào, mới có thể giảm bớt những tổn thương tới mức nhỏ nhất cho cậu ấy
đây.
”Mau gọi đi!” Ông cụ Doãn thúc giục.
”Dạ!” Anh do dự một chút, rốt cuộc cũng bấm số điện thoại của Doãn Tử Nhiên gọi đi, “Tử Nhiên, là anh cả đây! Em đang ở đâu?”
”Em đang ở trong quán rượu, có chuyện gì?” Bên kia của Doãn Tử Nhiên truyền tới tiếng nhạc ồn ào.
Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, Doãn Tử Nhiên tâm sự cho anh biết, bởi vì Duy
Nhất, vẫn luôn buồn bực không vui, anh vốn cho là, thời gian có thể từ
từ làm phai mờ tình cảm của cậu ấy đối với Duy Nhất, không nghĩ được là, thời gian từ từ trôi qua, ở trước mặt người khác nghiễm nhiên Tử Nhiên
cũng có thể trở anh biểu tượng của một người anh, nhưng trong lòng cậu
ấy lại không quên được, hàng đêm ở trong quán rượu, sống mơ mơ màng
màng.
Nhìn Tử Nhiên như vậy, anh cảm thấy đau lòng, nói tới nói
lui anh cũng ra dáng một người anh cả, mang ý tứ sâu xa nói, “Tử Nhiên,
em cần gì phải làm như vậy chứ? Thiên hạ nhiều phụ nữ như vậy. . . . .
.”
Anh còn chưa nói hết liền bị Doãn Tử Nhiên cắt đứt, “Anh cả,
nếu như anh gọi em về nhà để nói chuyện này, thì không cần, em đang ở
cùng với phụ nữ!”
Quả nhiên ở bên cạnh có tiếng cười và giọng
nói tuỳ tiện của phụ nữ, Doãn Tiêu Trác âm thầm lắc đầu, “Tử Nhiên, trở
về đi, em lại có thêm một người chị!”
Doãn Tử Nhiên ở đầu bên kia thoáng trầm mặc, sau đó cười to, “Lại nói ông cụ nhà mình cũng thật là
lợi hại! Anh cả, chúng ta cũng không sánh bằng! Tiêu Diệp cần phải cố
gắng lên, ha ha!”
”Không phải của ông cụ!”
Lời nói của Doãn Tiêu Trác khiến cho tiếng cười của Doãn Tử Nhiên đột nhiên dừng lại, nói chuyện cũng rõ ràng hơn, “Có ý gì?”
”Chính là ý đó, là chị của em, nhưng không phải em gái của anh!”
”Loảng xoảng”, ly rượu rơi xuống đất, “Em sẽ trở về ngay lập tức!”
Doãn Tử Nhiên cấp tốc chạy về nhà, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ
đâu, ánh mắt rơi vào trên người của Dung Tư Lam, cười to, “Đừng nói với
em chị là chị gái của em? Buồn cười quá!”
”Tử Nhiên, nghiêm túc một chút!” Ông cụ quát, “Con đi theo cha vào đây!” SSdienng dànlew quy9on.
Doãn Tử Nhiên đi theo ông cụ vào thư phòng, Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam hai mặt nhìn nhau, không biết dụng ý của ông cụ là gì.
Mấy phút sau, Doãn Tử Nhiên vọt ra, vốn đã uống rượu, càng lộ ra vẻ tức
giận đùng đùng, “Anh cả, từ nay về sau ông cụ và Doãn thị đều giao cho
anh! Từ đó về sau, em và Doãn gia không hề liên quan!”
”Chuyện gì xảy ra à?” Doãn Tiêu Trác không biết hai cha con bọn họ nói cái gì.