Người Cha Nhặt Được

Chương 69: Chương 69




Doãn Tử Nhiên không đáp, chạy vọt ra khỏi nhà họ Doãn, biến mất vào trong bóng đêm.

Trên lầu truyền tới giọng nói của Doãn Tiêu Diệp, hô to “Cha, cha, cha bị làm sao vậy?”

Doãn Tiêu Trác hoảng hốt, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, trong thư phòng, ông cụ vuốt ngực thở dốc, “Cha! Uống thuốc chưa?” Doãn Tiêu Trác bắt đầu kiểm tra toàn bộ.

”Đã uống.” Doãn Tiêu Diệp đáp, cũng ý bảo Doãn Tiêu Trác và anh đi ra ngoài.

Quầy bar nhà họ Doãn,Doãn Tiêu Diệp rót hai ly rượu, đưa cho Doãn Tiêu Trác một ly, mình bưng cái ly nhẹ nhàng lay động.

”Rốt cuộc hai người bọn họ nói cái gì?” Doãn Tiêu Trác nhận lấy ly rượu hỏi.

Doãn Tiêu Diệp nhấp một miếng rượu, “Còn không phải là vì chuyện của dì, dì vì muốn Tử Nhiên độc chiếm nhà họ Doãn, không phải đã tìm người giết anh và Duy Nhất sao? Cha hoài nghi Tử Nhiên cũng tham dự vào, nên bức cung ở trong thư phòng! Tử Nhiên trong cơn tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha, rời khỏi nhà họ Doãn.”

”Tôi nói tại sao lúc cậu ấy đi ra lại nổi giận đùng đùng như vậy! Doãn Tiêu Trác chợt hiểu.

”Ông cụ cũng làm quá rồi! Thời thời khắc khắc đều nghĩ người khác muốn cướp tiền của ông ấy, như em thật tốt, chính mình tự đi tung hoành thiên hạ, không cần nhận một xu tiền của ông ấy!” Doãn Tiêu Diệp có chút khinh thường.

”Không thể nói như thế, trong lòng ông cụ cũng không dễ chịu, làm mưa làm gió mấy chục năm, nhưng người bên gối lại có bụng dạ khó lường, trong lòng ông ấy cũng khó chịu lắm!” Doãn Tiêu Trác như có điều suy nghĩ.

Tiêu Diệp gật đầu, “Thì đó, giống như anh em mình thì thật tốt, tìm một người phụ nữ ngốc làm bạn, toàn tâm toàn ý chỉ có chúng ta, hạnh phúc hơn nhiều! Đúng rồi, anh, em cũng nói cho anh biết, nếu như anh cưới Tổ Nhi kia, em không tán thành, đừng mơ tưởng em gọi cô ta là chị dâu, năm đó chỉnh anh đủ thảm rồi!”

”Anh hùng thấy lược đồng!” Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, thời kỳ đặc biệt, nụ cười cũng trở nên nặng nề, d,0dylq.d “Bây giờ em hiểu được Tĩnh Tuyền tốt rồi hả ? Ban đầu thì sao đây?”

”Thiếu nợ Tĩnh Tuyền, là sai lầm lớn nhất của em, em sẽ bồi thường cho cô ấy thật tốt!” Anh gật đầu nói phải.

Đang nói, truyền đến giọng nói của Tĩnh Tuyền khẽ gọi, “Ông xã, ông xã, anh đang ở đâu?”

”Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!” Doãn Tiêu Trác cười nói, “Mau đi đi!”

Tĩnh Tuyền đã tìm tới, vẫn là một giọng nói sợ hãi gọi một tiếng, “Anh cả.”

Bụng của Tĩnh Tuyền lại to hơn một ít, rõ ràng đã có một gồ tròn trịa nổi lên rồi.

”Mấy tháng rồi? Sao nhanh như vậy?” Doãn Tiêu Trác có chút giật mình, sinh mạng thật là không thể tưởng tượng nổi!

Tiêu Diệp rất hả hê, “Sắp năm tháng rồi! Lúc chúng em đi siêu âm, bác sĩ lén lút nói cho chúng em biết là con trai, rất khoẻ mạnh! Em lập tức sẽ trở thành ba rồi!”

”Tiểu tử ngốc!” Doãn Tiêu Trác nhìn anh cười, “Chúc mừng em!”

Sinh mạng sinh ra, là một việc khiến cho người ta vui vẻ. Mỗi một sinh mạng mới chào đời, đối với cuộc sống này, giống như là một hy vọng mới vậy!

Nhưng mà, hai sinh mạng nhỏ của anh thì sao? Là hy vọng? Là lo lắng? Bỏ không xong, để ý còn rối loạn hơn. . . . . .

**********************************************************************************************

Một tháng sau.

Khoa phụ sản.

”Thật đáng tiếc, phu nhân Lâm, bà không có mang thai.”

Lời nói của chuyên gia Khoa phụ sản như sét đánh, khiến cho Tổ Nhi và Doãn Tiêu Trác kinh hãi.

”Làm sao có thể?” Tổ Nhi trợn to hai mắt, không thể tin được.

”Quả thật không có mang thai.” Bác sĩ vô cùng xác định, nhìn dáng vẻ thất vọng của bọn họ, lập tức lại an ủi, “Đừng nóng vội, thụ tinh nhân tạo vốn cũng không phải sẽ thành công một trăm phần trăm, thử một lần nữa thôi.”

”Còn thử? Đóa Nhi có bao nhiêu ngày để có thể dùng làm thí nghiệm?” Doãn Tiêu Trác không chút nghĩ ngợi nói.

”Vậy. . . . . . . Chẳng lẽ không thử sao? Nhiều hơn một phần hi vọng không tốt sao?” Tổ Nhi hàm chứa u oán nhìn anh, “Chúng ta cũng không phải là chỉ dựa vào con đường này, không phải vẫn còn đang tìm kiếm tuỷ thích hợp sao?”

Đóa Nhi là chướng ngại ở trong lòng mà Doãn Tiêu Trác không có cách nào vượt qua, vì Đóa Nhi, quả thật, như thế nào anh cũng đều có thể làm, bao gồm cả một lần nữa khiến cho Tổ Nhi thụ thai. . . . . .

”Được rồi, thử lại một lần nữa!” Ngoài anh ra, không ai nói gì.

Ra khỏi khoa phụ sản, Tổ Nhi cẩn thận từng li từng tí nói với Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, chúng ta đổi bệnh viện thụ tinh nhân tạo đi, bệnh viện này khoa phụ sản không ra hình dạng gì hết, bệnh viện Bội Ái là bệnh viện chuyên khoa phụ sản, hơn nữa em còn có người bạn làm bác sĩ sản khoa ở đó, cho dù ở phương diện nào cũng có thể chăm sóc chu đáo hơn, có được không?”

Doãn Tiêu Trác mới đầu không đồng ý, “Nơi này ở gần chỗ của Đóa Nhi, có gì thì có thể tùy thời mà chạy tới được, ở chỗ khác không tiện.”

”Tiêu, em chỉ nói là qua bên kia mang thai thôi, chứ không nói là sẽ sinh ở bên kia, tới khi sắp tới ngày dự sinh thì chúng ta sẽ chuyển tới bệnh viện này, được không? Chủ yếu là em không muốn lãng phí thời gian nữa thôi, ở bên kia kỹ thuật của khoa phụ sản rất tốt, hơn nữa hạng mục thụ tinh nhân tạo cũng làm rất xuất sắc.” Tổ Nhi cầu khẩn anh.

Doãn Tiêu Trác cân nhắc một chút, “Được rồi, đi nghe ngóng trước đi đã, thời kỳ tới tháng của cô là ngày nào?”

Đôi mắt của Tổ Nhi hiện lên vẻ u oán, “Chẳng lẽ anh không nhớ sao? Đổi thành cô ấy anh có nhớ không?”

Doãn Tiêu Trác sững sờ, cau mày, “Gần đây có quá nhiều chuyện, thật xin lỗi, tôi cũng không để ý lắm.”

”Còn hai mươi ngày nữa! Hai mươi ngày này em sẽ đi nghe ngóng tình huống rõ ràng.” Tổ Nhi cúi đầu, có chút uất ức.

”Được rồi! Tôi cũng cần phải trở về.” Doãn Tiêu Trác hoàn toàn không thấy ánh mắt ai oán của cô ta.

”Anh. . . . . . Không tiễn em?” Tổ Nhi dậm chân.

”Bản thân cô không phải có xe sao?” Doãn Tiêu Trác nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật ở bãi đậu xe.

”Tiêu. . . . . .” Bất đắc dĩ, cô đơn, tròng mắt của Tổ Nhi bắt đầu chuyển động.

Doãn Tiêu Trác làm bộ không có nghe thấy, lên xe, khởi động, về nhà xử lý một ít chuyện của nhà họ Doãn.

Tổ Nhi vuốt bụng, nước mắt trào lên, Tiêu, thật xin lỗi, tất cả những việc em làm đều là vì anh. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.