Tư Lam ở Doãn Tiêu Trác cùng chờ mẹ ruột tới.
Cửa sắt vừa vang lên, bây giờ Doãn phu nhân đã bỏ đi vẻ lộng lẫy xuất hiện
trước mặt của hai người, ít đi sự kiêu ngạo, thêm đôi chút tiều tuỵ,
nhìn thấy hai người bọn họ thì lại càng thêm xấu hổ.
Ba người nhìn nhau chẳng nói gì.
Cuối cùng vẫn là Doãn Tiêu Trác mở miệng trước, “Dì, dì ở đây có khỏe không?”
Doãn phu nhân ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, “Tiêu, không phải cậu rất hận tôi sao?” Bà ta đã từng tìm người tới giết anh mà!
Doãn Tiêu Trác cười khẽ một tiếng, “Hận? Thật sự là chưa tới mức đó, chỉ có chút khiếp sợ thôi!”
Nói thật thì, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hận người mẹ kế này, thậm
chí sau khi biết bà ta là chủ mưu ám sát mình, anh cũng chưa từng hận bà ta, mà chỉ là thương hại.
Người bị lún sâu vào đồng tiền, kết cục cuối cùng thật đáng buồn. . . . . .
Huống chi, cũng bởi vì lần ám sát này mà anh và Tư Lam mới gặp nhau, thúc đẩy mối nhân duyên mà anh không thể bỏ qua trong cuộc đời mình.
Ánh
mắt của Doãn phu nhân vẫn một mực quan sát Tư Lam, Tư Lam cũng không
trốn tránh, nhìn thẳng vào bà ta, cô đang có suy nghĩ, cái người phụ nữ
có lòng dạ độc ác này là người như thế nào, cô nên lấy thái độ như thế
nào để đối xử với bà ta.
”Lam Nhi, thật xin lỗi.” Chỉ là mấy
ngày, những nếp nhăn trên mặt của Doãn phu nhân sâu hơn rất nhiều,
nghiễm nhiên trở thành một người phụ nữ trung niên trong vô số người mà
thôi, làm gì con phong cách của một quý bà giàu sang nữa.
Trong lòng Tư Lam, cũng nhìn thấy rõ ràng những dấu vết năm tháng trên khuôn mặt của bà ta.
Oán cũng được, hận cũng được, trên thế giớinày không có bất kỳ cái gì có thể ngăn cản được sức mạnh của thời gian.
Một đời con người, chỉ có mấy chục năm, bao nhiêu tâm cơ tính toán, tranh
đoạt được cái gì chứ? Tranh đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ như thế
thôi. Giống như trước mắt này, người được gọi là mẹ đây, cuối cùng cũng
trắng tay mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, hình như Tư Lam đã nhận ra rất nhiều thứ, cũng buông bỏ được rất nhiều thứ.
Không hề giống như lúc cô hận bà ta nữa, cũng không nói tha thứ hay không tha thứ, muốn xem bà ta thành người xa lạ, lại không làm được, bà ta là mẹ
ruột của mình, sự thực là không thể thay đổi.
Trong lòng vô cùng rối rắm, ngoài miệng lại lại giọng điệu người ở giữa lạnh nhạt nói, “Bà. . . . . . Hãy bảo trọng thật tốt.”
Ngụ ý, giữa hai mẹ con chúng ta cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, như vậy
thì những vụ án kia, tự nhiên sẽ chờ toà án giải quyết thôi.
Doãn phu nhân nước mắt chảy thành hàng, “Lam Nhi, con. . . . . . Không trách mẹ sao?”
Tư Lam trầm mặc hồi lâu, “Trách hay không trách còn có ý nghĩa sao? Cũng đã như vậy rồi, sớm biết thì đừng làm như vậy.”
Doãn phu nhân nghe, nước mắt càng chảy càng nhiều, “Lam Nhi, mẹ biết là con sẽ không tha thứ cho mẹ .”
Nước mắt của bà ta khiến cho lòng của Tư Lam căng như dây cung, từng phát
từng phát, khiến cô đau đớn. Ngoảnh mặt đi, mặt cô cũng rơi đầy nước
mắt.
Doãn Tiêu Trác nắm ở hông của cô, để cho cô dựa vào trên vai mình, nói với Doãn phu nhân, “Dì, chuyện tha thứ hay không, không phải
chỉ hai chữ là có thể nói rõ được, trong lòng Lam Nhi có dì, nếu không
cô ấy sẽ không tới thăm dì, nhiều năm như vậy, một mình cô ấy quả thật
rất khổ cực, cô ấy cần được thương yêu, rất nhớ nhung mẹ của mình.”
Doãn phu nhân lập tức nước mắt rơi như mưa, “Tiêu, tôi hiểu, tôi thật sự xin lỗi Lam Nhi, cũng may nó gặp được cậu, cuộc sống sau này, cầu xin cậu,
giúp tôi chăm sóc cho nó thật tốt. Cậu sẽ đồng ý với tôi chứ?”
”Sẽ!” Doãn Tiêu Trác trả lời vô cùng kiên định.
”Vậy thì tôi yên tâm rồi!” Bà ta lau nước mắt trên mặt mỉm cười. Cả đời này
của bà ta, đã sai quá nhiều, có lúc, đúng và sai chỉ cách nhau có một
bước, mà khi lần đầu tiên bà ta đi vào con đường sai lầm, thì đã không
thể quay đầu lại rồi, sai lầm này nối tiếp sai lầm kia, cuối cùng trở
thành cục diện bà ta không cách nào vãn hồi được. . . . . .
”Đã đến giờ!” Cảnh sát đi tới, muốn dẫn Doãn phu nhân đi.
Doãn phu nhân đứng lên, trong chớp mắt lúc phải đi vào trong cửa sắt kia,
không ngừng quay đầu lại, nước mắt mưa rơi tán loạn, “Lam Nhi, hãy sống
cho thật tốt, tạm biệt!”
Trong lòng Tư Lam vô cùng đau xót, câu “tam biệt” này chính là vĩnh viễn sao?
”Mẹ!” Cô không nhịn được gọi ra ngoài.
”Lam Nhi!” Doãn phu nhân chỉ gọi cô một tiếng, liền khóc đến nói không ra lời.
Hai mẹ con cùng khóc rống lên.
”Nhanh lên một chút đi!” Cảnh sát bắt đầu thúc giục.
Doãn phu nhân mới miễn cưỡng ngăn chặn tiếng nức nở của mình, “Lam Nhi, thật xin lỗi, đời này của mẹ quá thất bại. Nếu như con nguyện ý, kiếp sau
nữa mẹ sẽ bồi thường lại cho con, chúng ta làm một đôi mẹ con hạnh phúc. Không cần quá nhiều tiền, không cần ở căn phòng quá lớn, chỉ cần người
một nhà ở chung một chỗ, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc. . . . . .”
Dung Tư Lam từ trong túi ra một chiếc vòng bằng cẩm thạch, “Mẹ, cái này, là của mẹ sao?”
”Cái này, tại sao lại ở chỗ con?” Bà ta nhớ dây chuyền này đã đưa cho Doãn
Tử Nhiên mà, để nó đưa cho người phụ nữ trong lòng của nó.
”Là Duy Nhất cho con.” Dung Tư Lam nhớ cùng Tiêu tham gia buổi Party của Tổ ngày ấy, Duy Nhất đã cho cô sợi dây chuyền này.
Doãn phu nhân rưng rưng, mỉm cười, “Vậy là mẹ con chúng ta cũng có duyên
phận, lại có người có thể đem nó tới tay của con, ban đầu là đưa cho em
trai con, chị em các con sau này tự chăm sóc lấy nhau, mẹ cũng yên tâm…”
Vừa nói xong, bà ta liền nhẫn tâm bước vào bên trong cửa sắt, không đợi nữa, nếu không bà ta sẽ không bỏ được.
Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm như vậy làm gì. Tư lam để lại lời
nói này cho bà ta..., lúc này mới có chân chính trải nghiệm một cách sâu sắc. . . . . .
Ra khỏi trại tạm
giam, Tư Lam và Doãn Tiêu Trác cùng ngồi chung trên một chiếc xe, Dung
Tư Lam khẽ nhíu mày, sinh ly tử biệt cùng với mẹ mình khiến cô suy nghĩ
nhiều hơn.
”Nghĩ cái gì? Lam Nhi?” Doãn Tiêu Trác ân cần hỏi.
Dung Tư Lam đang suy nghĩ bị kéo về, lắc đầu một cái, “Không có gì, không
nghĩ gì hết. Cái đó. . . . . . Anh và Tổ Nhi thụ thai lần thứ hai như
thế nào rồi?” Đột nhiên cô cảm thấy mình tu luyện càng ngày càng tốt hơn rồi, lại có thể mặt không đổi sắc mà bàn luận với anh về vấn đề này.
”Chưa tới thời kỳ rụng trứng, còn phải đợi mấy ngày.” Doãn Tiêu Trác cũng cảm thấy giọng nói của cô khác thường, bình tĩnh được không thể tưởng tượng nổi. “Lam Nhi, em đang nghĩ cái gì? Sẽ không phải lại tính toán rời
khỏi anh và Đóa Nhi đấy chứ?” Anh lo lắng hỏi.
”Cho tới bây giờ
em cũng chưa từng nói là muốn ở chung một chỗ với anh!” Vẻ mặt của Dung
Tư Lam lạnh lùng, mặc cho trong lòng dời sông lấp biển.