Editor: Táo đỏ phố núi
Xe “Két” một tiếng thắng gấp lại.
”Lam Nhi, em nói cái gì?” Anh khó có thể tin nhìn cô, anh chưa từng nghĩ tới sẽ buông tha cô, mà chính cô cũng đã đồng ý với Đóa Nhi là người một
nhà sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, thế nào đột nhiên trở quẻ đây?
Dung Tư Lam nhìn anh, “Tiêu, em chỉ an ủi Đóa Nhi thôi, hi vọng con bé có
thể an tâm chữa bệnh, nhưng em sẽ không thể nào đi chung với các người
được, không thể nào cướp đi hai đưa nhỏ của Tổ Nhi, để ở chung một chỗ
với các người được.”
Doãn Tiêu Trác khinh thường hừ một tiếng, “Cô ta mà xứng đáng làm mẹ sao?”
”Ai cũng đều xứng!” Dung Tư Lam khóa chặt hai hàng lông mày, “Anh nhìn mẹ
em thì biết, đến cuối cùng, bà chỉ ước mơ có cuộc sống mà người một nhà
được đoàn tụ, cho nên, em không có quyền tước đoạt đi sự đoàn tụ của Tổ
Nhi và hai đứa bé của cô ấy, nếu không sau khi bọn trẻ lớn lên sẽ hận em đấy!”
”Vậy em không sợ anh hận em
sao?” Doãn Tiêu Trác trên mặt mang vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại
như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Anh biếtlỗi này không liên quan gì tới Dung Tư Lam, nhưng anh cũng không thể nào kiềm chế được tâm tình của
mình, tại sao mỗi người mà anh yêu sâu đậm đến cuối cùng cũng sẽ chọn
rời bỏ anh?
”Tiêu, anh lý trí một chút! Hai ngày nay thật sự em
đã suy nghĩ và hiểu ra rất nhiều điều, cuộc sống quá ngắn ngủi, cay đắng khổ sở theo đuổi đến cuối cùng đều là công dã tràng, cần gì phải như
vậy chứ?”
Doãn Tiêu Trác cảm giác mình sắp điên rồi, “Tư Lam! Em
bức chết anh đi! Chính bởi vì cuộc đời ngắn ngủi, cho nên mới phải quý
trọng! Một người cả đời chỉ có thể yêu thật lòng một người thôi, em có
biết hay không?”
”Yêu thật lòng một người?” Dung Tư Lam lặp lại
lời nói của anh, cười khổ, “Vậy Tổ Nhi thì sao đây? Không phải người mà
anh yêu thật lòng sao?”
Doãn Tiêu Trác không có lời nào nói, trầm mặc hồi lâu, “Lam Nhi, khi đó anh còn trẻ tuổi, chỉ cảm thấy cô ất đẹp
không gì sánh nổi, khi cô ấy bay khỏi tầm tay anh, bay đi như một con
bướm, bởi vì không bắt được nên cảm thấy thật sự nuối tiếc, cũng thật
cảm thấy oán hận, người ta luôn lưu luyến những thứ mình không có được,
không phải sao? Nhưng mà, lúc anh gặp em, anh mới biết, mình muốn một
cuộc sống như thế nào, trong cuộc sống của anh bây giờ, Tổ Nhi đã trở
thành quá khứ rồi, và sẽ không còn xuất hiện trong tương lai nữa!”
”Không sai, Tiêu, bởi vì không chiếm được nên mới lưu luyến, bởi vì một người
phụ nữ khác xuất hiện nên sẽ chuyển mắt sang hướng khác, giữa chúng ta
cũng có thể như vậy. Bởi vì anh không chiếm được em nên mới cảm thấy em
tốt, mới cảm thấy khổ sở, trong cuộc đời của anh, em cuối cùng sẽ giống
như Tổ Nhi, cũng trở thành quá khứ.”
Doãn Tiêu Trác nhìn Tư Lam
sa sút không có chút ý chí chiến đấu nào ở trước mặt, cảm giác như sắp
thở không nổi, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không
biết phải thuyết phục cô như thế nào.
Hơn nữa trong đôi mắt của
cô giọt nước mắt như có như không, nhìn thấy như vậy, anh lại cảm thấy
đau lòng, nhưng lại không thể không nổi giận với cô.
Đột nhiên, anh kéo cô vào ngực, hung hăng hôn lên đôi môi của cô.
Giữa bọn họ đã lâu rồi không có những hành động thân mật như vậy, cho dù là anh, hay là cô, cũng có chút kích động.
Tư Lam bị anh cuồng nhiệt hôn sâu khiến cô không thể giãy giụa, anh giống
như một cơn gió lốc khổng lồ, cuốn cô vào trong đó, hấp dẫn, không thể
nào kiềm chế được.
”Tiêu, không được, buông em ra!” Thật vất vả mới có chút không gian để thở dốc, cô lẩm bẩm kháng cự.
”Không! Anh muốn em! Anh không muốn có đứa bé với người khác! Anh muốn em sinh
con cho anh!” Lúc Doãn Tiêu Trác nói đến đây có chút rối rắm và bi
thương.
Anh hung hăng xé quần áo của cô, khát vọng được hoà mình vào cô, hận không thể khiến cho những nỗi
đau, những vết thương này cắm vào trong người cô, để hai người cùng đau, cùng nhau bay đi, cùng nhau hoá thành tro, cũng không sao cả…
Tư Lam không chút sức lực kháng cự lại, chỉ lắc đầu khóc, “Không nên, Tiêu, không nên, có được không? Đừng để cho em hận anh!”
Doãn Tiêu Trác vùi đầu vào ngực mềm mại của cô, thở gấp gáp, chữ “hận” này
của cô, khiến cho anh không dám tiếp tục nữa. Anh yêu Tư Lam, nếu yêu sẽ không thể tổn thương cô. . . . . .
Buông tay ra, gục trên tay lái, chiếc xe cũng phát ra tiếng còi xe thê lương.
Dung Tư Lam sửa sang lại quần áo lộn xộn xong, khóc chạy ra ngoài xe. Doãn
Tiêu Trác nhìn theo bóng lưng của cô, không hiểu. Tại sao? Tại sao giữa
bọn họ lại biến thành như vậy?
Rốt cuộc anh nhấn cần ga một cái, xe của anh điên cuồng lao đi trên đường, chạy hết tốc độ ở trên đường lớn.
Bên ngoài xe Dung Tư Lam bị dọa sợ, đuổi theo xe hét lớn, “Tiêu! Anh dừng
lại cho em! Tiêu!” Giọng nói của cô bị chìm trong tiếng gió, bước chân
mệt mỏi của cô không thể nào đuổi kịp được chiếc xe hơi.
Ở chỗ khúc quanh, một chiếc Rambo màu xanh ngọc đang đi tới, Doãn Tiêu Trác đạp gấp thắng xe.
Tiếng va chạm nhẹ, nhưng hai xe vẫn đụng nhau. . . . . .
Tài xế bên kia đi ra khỏi xe, thì ra là Doãn Tiêu Diệp.
Doãn Tiêu Diệp vừa nhìn bảng số xe, thì ra là ông anh của mình! Cơn tức giận đùng đùng cũng giảm xuống. Ông anh làm việc luôn chững chạc, đây không
phải là phong cách của anh ấy mà!
Cửa xe mở ra phía sau, anh cau mày với Doãn Tiêu Trác, “Anh, anh bị điên rồi à! Sao đi nhanh như vậy?”
Doãn Tiêu Trác lắc đầu một cái, tinh thần mệt mỏi, “Không có việc gì, mất tập trung! Các người đi đâu?”
”Em đưa Tĩnh Tuyền đi tới kiểm tra ở bệnh viện Ái Bội, nghe nói khoa phụ
sản ở bên đó rất tốt.” Doãn Tiêu Diệp chỉ chỉ, Tĩnh Tuyền cũng vác bụng
đi tới.
Doãn Tiêu Trác thở một hơi, “Đi đi, xe không có hỏng gì chứ?”
”Chắc là không!” Doãn Tiêu Diệp lo lắng nhìn anh, “Anh, anh không sao chứ? Có cần em đưa đi không?”
”Không sao . . . . .” Doãn Tiêu Trác phất tay một cái.
Vừa lúc, Dung Tư Lam cũng đuổi tới kịp, vừa chạy thở hồng hộc, hướng về
phía Doãn Tiêu Trác đang ở bên trong xe khóc, “Kẻ điên! Đi nhanh như
vậy, làm em sợ chết mất!”
Doãn Tiêu Trác khó chịu không đáp.
Doãn Tiêu Diệp đã hiểu có chuyện gì xảy ra rồi, cười cười, “Vậy chúng ta đi
thôi! Chị dâu! Hãy trông chừng anh ấy cho thật kỹ, đừng làm cho anh ấy
nổi điên!”
Một tiếng chị dâu khiến cho mặt cô đỏ bừng, mở cửa lên xe, “Đi bệnh viện đi! Đi thăm Đóa Nhi một chút!”
”Em còn trở về làm gì?” Doãn Tiêu Trác cũng biết mình làm vậy thì cũng hơi
nhỏ mọn, nhưng sự buồn bực trong người không biết thể hiện ra như thế
nào.
Nước mắt của Dung Tư Lam càng rơi nhiều hơn, “Kiếp trước em nợ anh có đúng không? Anh muốn ép em chết à!”
Nước mắt của cô là khắc tinh của anh, nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô,
trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Thật xin lỗi, sau này anh sẽ không ép buộc em nữa!”