**********
Tại sao nhà họ Mạc vào thời kỳ hưng thịnh không có ai dám động vào, chính là vì họ có quá nhiều cao thủ. Lôi đại một nhân vật bình thường ra cũng có thể trở thành kẻ lại hại trong mắt gia tộc khác.
Với tình hình đó, ai mà dám ra tay chứ?
Đương nhiên năm đó nhà họ Mạc bị tuyệt diệt cũng không phải không có nguyên nhân. Thực lực mạnh là một chuyện nhưng Mạc Yến Chi tự phụ quá. Dù ông ấy không làm chuyện gì hại người vô lý nhưng trong rất nhiều tình huống luôn tát thẳng vào mặt những kẻ quyền quý khác không chút nể nang.
Thậm chí có rất nhiều người phải chịu thiệt trong tay Mạc Yến Chi. Vì vậy năm đó có rất nhiều người muốn giết ông giống y như trong tình huống của Cổ Chính Thuần vậy.
Hai người hợp sức mà còn không thể tiếp cận được Cổ Chính An, thậm chí toàn thân đã bị thương bởi dao bay.
Những con dao găm của ông ta phát ra ánh sáng nhàn nhạt, phù văn trên cán dao cũng vậy.
Hơn nữa lần nào ông ta cũng ra tay vô cùng tàn nhẫn!
“Cổ đại sư! Đừng giết bọn họ, bắt sống!”, Mộ Dung Trầm Chương trốn sau một cái bình hoa kêu lên.
Nhưng Cổ Chính An dường như không buồn quan tâm: “Câm miệng!”
“Ông…”
Mộ Dung Trầm Chương tức tới mức á khẩu. Mặc dù gã này hết sức lợi hại nhưng cũng không coi ai ra gì.
Trước đó Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đánh cho cả câu lạc bộ không kịp trở tay vậy mà giờ cả hai hợp lực lại cũng không thể động vào một cọng lông của Cổ Chính An. Đúng là nực cười.
“Cái lão già này! Hừ, nếu không phải vì giờ ông hữu dụng thì tôi đã cho ông phế từ lâu rồi!”, Mộ Dung Trầm Chương siết chặt nắm đấm khẽ quát.
Quản gia đứng bên cạnh vội vàng hùa theo:
“Đúng vậy. Người này quá ngạo mạn, mặc dù đao pháp không tệ nhưng không coi ai ra gì. Giờ đang làm thuê cho nhà Mộ Dung thôi mà, ông ta tưởng mình là ai chứ!”
Với tình hình hiện tại cũng không thể làm gì hơn, đành phải xem đôi bên nào dừng lại trước.
Xem ra Cổ Chính An đang chiếm ưu thế. Hai người Triệu Vô Cực mỗi người đối đầu với bốn con dao là điều không thể.
Thậm chí trên người họ đã xuất hiện rất nhiều vết thương.
Vết nào cũng sâu tận vào xương, có thể nhìn thấy cả kinh mạch.
Như vậy có thể thấy số dao này sắc bén tới cỡ nào.
“Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ không ổn mất! Chúng ta sẽ chết trong tay hắn! Ông đi trước, tôi chặn lại cho ông, mau tìm cách liên lạc với thiếu chủ!”,
Triệu Vô Cực vung thanh kiếm ngắn trong tay, cản một con dao đang bay tới.
Sở Nam Thiên cũng nói với vẻ kiên định: “Đừng nói linh tinh nữa, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Tôi sẽ không để lại một mình ông ở đây đâu!”
“…”
Cổ Chính An múa hai tay khống chế đám dao bay một cách ung dung: “Vậy thì ở lại cả đi!”
Hai tay ông ta hợp lại, chín con dao đồng loạt bay hình rồng với tốc độ cực nhanh khiến họ chỉ nhìn thấy vài đường ánh sáng trong không trung.
Vụt vụt vụt!
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đại sảnh.
“Sở Nam Thiên, tôi sắp không trụ được nữa rồi! Phụt!”,
Triệu Vô Cực phun ra một ngụm máu tươi và khẽ kêu lên.
Sở Nam Thiên cũng khụy xuống đất. Mẫu tươi chảy liên tục từ ngực hằn: “Tôi cũng vậy, dao phỏng nhanh quả, không thể nào cản lại được
Có thể cần được một con dao bay đã là khả làm rồi, vì dù sao người ta cũng chỉ có hai con mắt. Nếu cùng một lúc có tới mấy con dao tấn công từ mọi phía thì làm sao mà kiểm soát được.