**********
Chín con dao này giống như chín kẻ tấn công họ cùng một lúc, thậm chí chúng còn hung hiểm hơn cả con người.
“Chết đi!”, Cổ Chính An gầm lên.
Chín con dao găm như nhận được mệnh lệnh bèn điên cuồng lao về phía hai người Triệu Vô Cực.
Ngay vào lúc này!
Chỉ nghe thấy trong không gian có một âm thanh khác xé rách không khí truyền đến.
Vù...!
Vèo...! . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRU Мtrцyen. ME _
Keng!
Lúc này, Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực ngẩng đầu lên xem thì thấy vô số cây kim bạc đã đánh bật toàn bộ dao găm xuống đất.
“Kim bạc! Thiếu chủ đến rồi!”
Họ lập tức quay đầy lại nhìn thì thấy Mạc Phong đang sải bước từ ngoài cửa tiến vào.
“Dừng tay cho tôi!”, anh nhìn mọi người thấp giọng quát.
Nhưng Cổ Chính An chỉ khoanh tay, hừ giọng lạnh lùng: “Cậu là ai? Chuyện của tôi cũng dám quản? Chán sống rồi sao? Vừa hay tôi đánh vẫn chưa đã, tôi thấy cậu khá đấu! Cậu đã muốn giúp đỡ bọn chúng thì để tôi xử lý một thể luôn!”
Mộ Dung Trầm Chương vừa nghe vậy thì lập tức hoảng loạn, vội vàng tiếng lên: “Dừng tay lại cho tôi! Còn ra tay thì cút ra khỏi nhà họ Mộ Dung đi.”
Nếu như không có cách nào chế ngự một người thì dù họ có lợi hại cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên nếu đã như vậy thì chẳng thà không cần cao thủ này nữa. Quá mức kiêu ngạo có khả năng sau này dạy dỗ không được thì người ăn trái đắng có khi lại là chính mình.
Không ngờ tên Cổ Chính An này lại chỉ hừ giọng lạnh lùng: “Chậc, cậu cho rằng tôi muốn ở lại nơi này à? Nếu không phải thấy nhà họ Mộ Dung các người có tiền thì ông đây đã sớm không hầu hạ nữa rồi! Một lũ rác rưởi! Cả ngày ở cùng lũ rác rưởi đúng là hạ thấp thân phận của thằng này“.
“Ông…! Được, bắt đầu từ bây giờ hợp đồng giữa ông với nhà họ Mộ Dung chúng tôi chấm dứt! Cút!”, Mộ Dung Trầm Chương vừa chỉ vào ông ta và rống lên.
Nhưng Cổ Chính An lại có chút không bằng lòng: “Muốn chấm dứt hợp đồng với tôi sao! Nhưng tiền của các người vẫn chưa đưa đấy! Hai chục triệu nhé, một đồng cũng không được thiếu! Không thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Ông mới đến Giang Hải mấy ngày vậy mà dám uy hiếp tôi! Ông có tin hôm nay tôi khỏi cho ông rời khỏi Giang Hải Không?”
“Chỉ dựa vào đám vô dụng nàysao? Thật không dám giấu, tôi khinh!
“...”
Nét mặt hiện tại của Mạc Phong vô cùng bình tĩnh, sau khi lặng lẽ châm một điếu thuốc thì anh hút một hơi sâu.
“Hóa ra ông thực sự không xem tôi ra gì! Một người sống sờ sờ như vậy lẽ nào ông không nhìn thấy sao?”
Anh hút một hơi thuốc, phả ra rồi cười lạnh lùng.
Lúc này Cổ Chính An mới nhìn thẳng vào anh: “Mẹ kiếp! Cậu là ai? Nơi này có phần cho cậu nói vào sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Dung Trầm Chương thở phào nhẹ nhõm. Cái đồ có mắt như mù này mà nói với Mạc Phong như vậy thì dựa vào tính khí của anh chắc chắn sẽ cho ông ta biết thế nào là lễ hội.
“Anh Mạc, tên này quá điên cuồng rồi!”
Nghe thấy Mộ Dung Trầm Chương gọi anh là anh Mạc, Cổ Chính An lập tức phản ứng lại: “Cậu chính là Mạc Phong! Ha ha, người tôi đến Giang Hải tìm là cậu đấy.”
“Ồ, ông đến tìm tôi à?”, lúc này Mạc Phong chớp chớp mắt, cười xấu xa.
Cổ Chính An thu chín con dao găm lại trên tay rồi cười lạnh nói: “Vì đã có người nói, chỉ cần tôi có thể xách đầu cậu đến tìm người đó thì họ sẽ giúp tôi hồi sinh lại nhà họ Cổ! Thậm chí những chuyện trước đây cũng không tính toán nữa. Nếu không tôi tới Giang Hải làm gì? Một nhà Mộ Dung cỏn con thật không đáng để tôi xem trọng”