Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 742: Chương 742: Ăn cơm thôi mấy bé!




“Thái Thượng Chân Quân, đạo khí trường tồn, Thần Quỷ vô hình, tru thiên tuyệt địa! Địa Sát Lệnh! Phá!”

Trương Phong dùng số dương khí cuối cùng tung ra một nắm đấm. Mặt đất lập tức nứt toác, cảm tưởng có thể nhìn thấy cả nham thạch ở sâu bên trong.

Hơn nữa hình như còn nghe thấy cả tiếng ai oán, kêu than của ma quỷ từ dưới địa ngục vọng lên. Đám cương thi lao tới bỗng bị rơi xuống.

Vô số cương thi đã bị tiêu diệt. Nhưng lúc này Trương Phong cũng đã kiệt sức.

“Ha ha, Thần Quỷ Thất Sát Lệnh quả nhiên lợi hại! Nếu không phải vì đây là vùng đất dưỡng thi thì khéo bọn tao không đánh lại mày thật. Thật đáng tiếc, mày hãy giao toàn bộ khẩu quyết, thủ quyết, tâm pháp của Thần Quỷ Thất Sát Lệnh ra đây, tao có thể cho mày một cái chết nhẹ nhàng!”, nữ hành thi hừ giọng lạnh lùng.

Nữ hành thì cũng khá mạnh. Xem ra là cô ta đã hút không ít tinh khí của đàn ông nên mới có được đạo hạnh như vậy. Nếu không phải vì có trận pháp thì cô ta đã không coi Trương Phong ra gì rồi.

Khí ẩm từ mặt đất bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Chỉ một lát nữa thôi thì đám bùa dương khí cũng không còn tác dụng nữa. Do khí ẩm quá nặng nên những tầm bùa biến thành màu đen và rơi xuống.

“Á!”

Lúc này có tiếng kêu thất thanh vang lên.

Mấy người Tần Lam bỗng bị ngã từ trên cây xuống.

Lão già cười đểu cáng: “Ăn cơm thôi mấy bé!”

Trong nháy mắt, đám cương thi lại lao lên như ong vỡ tổ. Mấy viên cảnh sát lập tức co rúm lại.

Pằng pằng pằng.

Đạn nã liên tục nhưng dường như không có tác dụng. Tất cả súng trong tay họ giống như bắn vào không khí. Nếu biết trước sẽ gặp tình huống này thì họ đã mang theo mấy chục băng đạn cho rồi.

Tần Lam cũng đã bắn gần hết đạn nhưng không thể ngăn lại được sự tấn công của đám cương thi kia.

Lão già ôm Hồng Yên nhảy từ trên cây xuống: “Ha ha, cộng thêm cô gái này thì còn thiếu một người nữa là chúng ta có thể luyện chế được thi đan rồi!”

Vụt!

Một cây kim bạc phóng tới.

Lão giã với khuôn mặt đắc ý bỗng lách người né qua một bên.

“Ai? Bước ra!”

Một bóng hình từ từ hiện ra.

Trương Phong nhìn thấy cây kim bạc bèn kêu lên: “Anh Mạc! Anh tới rồi!”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy ở địa bàn của tôi thì tôi phải quản chứ!”, ánh trăng rót xuống, khuôn mặt góc cạnh của Mạc Phong hiện lên nửa sáng nửa tối.

Tần Lam nhìn thấy anh bèn kêu lên: “Giờ là lúc nào rồi mà còn làm màu hả trời! Tôi sắp không trụ được nữa rồi!”

Ba cương thi lao về phía cô. Mặc dù cô biết võ và Cầm Nã Thủ cũng không quá tệ nhưng đối thủ không phải người bình thường, dù cô có đấm bao nhiêu phát thì bọn chúng cũng chẳng có cảm giác gì.

Một viên cảnh sát khác bị đuổi chạy loạn xì ngậu.

Mạc Phong lập tức lao lên phía trước. Nhưng đúng lúc này, bỗng có vài tấm bùa giấy rơi xuống dính lên lưng đám cương thi.

Tiếng búng tay vang lên, đám cương thi bị đốt thành tro trong nháy mắt.

“Đạo thuật mạnh quá! Lại là người của tông Long Hổ sao?”, lão già bỗng cảm thấy hoảng sợ.

Chỉ một mình Mạc Phong với dương khí hừng hực đã đủ khiến bọn chúng khiếp sợ rồi. Giờ lại xuất hiện thêm một đạo sĩ cao siêu hơn khiến bọn chúng có dự cảm chẳng lành.

Trương Phong nhìn xung quanh: “Trương Đình Ngọc, là anh sao?”

“Chậc chậc, mới có mấy tên hành thi mà đã khiến cậu thành ra thế này. Giờ đã biết sự khác biệt giữa tôi và cậu là gì chưa?”

Lúc này một người đàn ông mặc áo trắng từ trên không trung đáp xuống. Dưới chân anh ta còn đạp hai chiếc lá. Anh ta có thể vận dụng khinh công tới mức vi diệu như thế này khiến cả Mạc Phong cũng được mở mang tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.