Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Trong ấn tượng của Mạc Phong, chỉ có hai người có thể sánh ngang với Trương Đình Ngọc về khinh công. Thứ nhất đó chính là sư phụ Nhạn Nam Sơn. Còn khinh công của Thường Vân Sam thì anh chưa được tận mắt chứng kiến nên không biết.
Thứ hai đó chính là người mặc đồ đen thần bí mà anh gặp lần trước. Khinh công của người đó cũng giống như Trương Đình Ngọc, có thể đứng trên lá cây, bay trên không trung mà không tốn chút công sức nào.
Thể loại khinh công này đến ngay cả Mạc Phong cũng không theo kịp. Và anh cũng không ngờ Trương Đình Ngọc lại tới Giang Hải.
Nếu anh ta đúng là kẻ địch thì chắc chắn sẽ là một đối thủ đáng gờm.
“Sao anh lại tới đây?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Trương Đình Ngọc chỉ nhún vai khẽ cười: “Trừ yêu diệt tà vốn là chuyện chúng tôi nên làm. Gần đây rất nhiều nơi xảy ra sự việc tương tự, không chỉ có Giang Hải mà mấy thành phố lớn đều có kẻ đang luyện chế thi đan, vừa hay đúng dịp nên tôi tới giúp người anh em Mạc Phong thôi!”
Lão già lưng gù dường như biết được điều gì đó bèn giơ tay run rẩy: “Mày…chính là truyền nhân Trương Đình Ngọc của Kỳ Môn Vũ Hầu sao?”
“Đúng vậy! Trời đất đều có đạo, những kẻ luyện tà thuật nhất định phải chết!”, anh ta chau mày lên tiếng.
Vừa dứt lời, cơ thể anh ta bỗng hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng.
Anh ta khẽ phất tay, lão già lập tức bay bật ra phía sau.
Thái Cực Quyền có thể vận dụng tới mức ngầu như vậy khiến người khác không biết rằng bộ môn này ngoài việc có tác dụng giúp cơ thể khỏe mạnh thì còn có thể đánh người bay xa hàng mét.
Lão già lăn mấy vòng trong không trung mới đứng vững được xuống: “Mạnh quá! Quả nhiên mày mạnh hơn cái tên đạo sĩ lông bông kia nhiều!”
“Này! Ông nói ai là đạo sĩ lông bông đấy. Có giỏi thì một đấu một xem!”, Trương Phong tức giận gầm lên.
Mạc Phong vỗ vai hắn khẽ cười: “Được rồi, thua một lần cũng có sao đâu”.
“Thua ai cũng được nhưng không thể thua Trương Đình Ngọc được!”
“…”
Hai kẻ này giống như oan gia ngõ hẹp, cứ gặp mặt là bì tị.
“Anh Mạc, mắt trận nằm trên người đứa bé, nó chính là mắt trận, giết nó thì trận pháp sẽ được phá!”, Trương Đình Ngọc quay đầu trầm giọng.
Sau đó anh ta lập tức đánh nhau với lão già và nữ hành thi. Dù Trương Đình Ngọc được mệnh danh là thiên tài trong giang hồ nhưng cũng không tránh khỏi việc dương khí bị khắc chế khi ở trong trận pháp tập trung âm khí để dưỡng thi như thế này.
Nếu đánh nhau quá lâu thì e rằng anh ta cũng chẳng hơn Trương Phong là bao.
Người mà không có dương khí ắt sẽ chết. Một khi dương khí bị giảm thì không thể nào khống chế được khí ẩm và âm khí xung quanh.
Mạc Phong quan sát kỹ thì thấy có một cái bóng bé nhỏ đứng sau một cái cây. Nó giống như một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi, ở góc khuất nhất của trận pháp, nếu không nhìn kỹ thì sẽ bỏ qua thằng nhóc này.
Anh sải bước. Do đứng lâu dưới đất nên chân anh đã bắt đầu không còn sức.
Trương Phong từ dưới đất bò dậy, lao về phía Tần Lam.
Mặc dù dương khí của hắn đã yếu nhưng đối phó với đám cương thi vẫn không thành vấn đề. Hắn tập trung dương khí trên tay giống như một con dao sắc bén.
“Cửu Cương Phá Hội Quyết!”
Lúc này hắn lấy từ trên người ra thêm mấy tấm bùa giấy và giơ lên.
Chín tấm bùa tạo thành một vòng tròn.
Dường như Trương Đình Ngọc cảm nhận được điều gì đó bèn lập tức quay đầu lại và hô lên: “Dừng tay lại! Cậu làm vậy sẽ giảm tuổi thọ đấy!”