Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 744: Chương 744: Chương 740




“Mặc kệ đi! Cứu người quan trọng hơn!”, Trương Phong hợp nhất hay tay lại và hô lên.

Cửu Cương Phá Hội Quyết cũng là đạo thuật cao cấp của Đạo gia, mỗi lần sử dụng đều cần phải có một lượng lớn dương khí để bù đắp.

Với tình hình hiện tại của Trương Phong, dùng một lần ít nhất sẽ bị giảm mười năm tuổi thọ.

Mục đích của hắn là muốn tạo ra một lỗ hổng trong trận pháp này để đưa mấy người Tần Lam ra ngoài. Như vậy thì mọi người mới được rảnh rang để chiến đấu.

“Cấp cấp như luật lệnh! Phá!”

Ầm!

Chín tấm bùa giấy lập tức bay vòng tròn và đánh vào bờ của trận pháp, tạo ra một lỗ hổng.

“Mau ra ngoài!”, Trương Phong nhìn bọn họ kêu lên.

Tần Lam do dự: “Vậy còn mọi người?”

“Chúng tôi không sao, mọi người mau đi đi. Tôi sắp không chịu nổi nửa rồi!”, ánh sáng trên tay hắn mỗi lúc một yếu dần. Hắn liếc nhìn Hồng Yên khẽ kêu lên: “Mau đưa cô ấy đi cùng, ra ngoài cho cô ấy ngâm nước ấm là sẽ không sao hết! Mau đi đi!”

Tần Lam vốn định nói thêm gì đó nhưng bị mấy người còn lại kéo đi.

Thực ra hắn có thể ra ngoài theo bọn họ ngay lúc này, nhưng hắn đã lựa chọn đóng lỗ hổng lại.

Đúng lúc lỗ hổng khép lại, một luồng gió mạnh ập tới, hắn bỗng cảm thấy xương bả vai ớn lạnh.

Hắn cúi đầu nhìn, thì thấy một cánh ta đâm xuyên qua cơ thể hắn.

“Ông nội nó chứ!”

Trương Phong lập tức quay lại gầm lên với tên cương thi: “Phá!”

Đầu của tên cương thi lập tức nổ tung.

Lúc này, ở ngay bên cạnh.

Mạc Phong tung nắm đấm lao về phía đứa bé.

“Sư phụ! Sư phụ còn chưa ra tay sao?”, lão già vừa đánh nhau với Trương Đình Ngọc vừa gầm lên.

Sư phụ à?

Lúc này Trương Đình Ngọc quay đầu lại kêu lên: “Anh Mạc cẩn thận, vẫn còn một tên đầu sỏ!”

Mạc Phong vừa tung nắm đấm ra thì bị một bàn tay giữ trọn và đập dội ngược lại.

Ầm!

Không đợi Mạc Phong kịp phản ứng, lại có thêm một cú đấm nữa giáng xuống.

“Chết tiệt!”

Anh chửi rủa rồi lăn qua một bên.

Cú đấm giáng xuống đất tạo thành một cái hốc cực kỳ lớn.

Lúc này anh ngẩng đầu thì nhìn thấy một cơ thể cao hơn hai mét, toàn thân quấn băng trắng, cơ bắp giống như sắt thép hơn nữa còn có vảy như kỳ lân.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Mạc Phong là mẹ kiếp, cái quái gì thế này? Người không ra người, ma không ra ma.

“Thi Vương! Sao lại ở đây?”, Trương Đình Ngọc khẽ hô lên.

Thi Vương nhìn Mạc Phong cười lạnh lùng: “Thằng nhãi, hay là chúng ta bàn điều kiện đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.