**********
Hồng Yên dường như đã quên đi nhiệm vụ của mình hôm nay là gì. Có lẽ là do độc thân lâu quá nên cô thèm khát cảm giác được đàn ông yêu thương.
Khuôn mặt cô hiện lên vẻ đắm đuối, thậm chí cô còn tự nhủ với mình rằng, đẹp trai như thế này thì làm sao có thể là tội phạm giết người được.
Vì vậy khi người đàn ông ghé vào cổ mình thì cô vẫn như chìm đắm trong cơn mê.
Hồng Yên không biết rằng khoảnh khắc đó, người đàn ông để lộ ra một chiếc răng sắc bén. Hắn định cắn vào cổ cô thì phát hiện ra trong tai của Hồng Yên có một thứ gì đó lấp lánh.
Hắn dùng tay gỡ ra, tắt thiết bị định vị.
“Ha ha, khuyên tai của em trông tinh tế nhỉ!”, hắn vừa cười vừa dùng tay bóp.
Lúc này Hồng Yên mới bừng tỉnh. Thiết bị định vị gắn trong tai cô đã bị gỡ ra, cô bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Ha ha, hóa ra phía sau vẫn còn có đuôi à? Thú vị đấy!”
Hắn kéo kính xe xuống, vứt thiết bị định vị ra ngoài.
Lúc này bên trong chiếc SUV ở ngay phía sau, Tần Lam bỗng giật mình. Tai cô như muốn nổ tung. Cô lập tức lấy tai nghe bluetooth ra.
“Hỏng rồi, đã bị phát hiện!”, Tần Lam đanh mặt.
Trương Phong ngồi ở ghế lại phụ với vẻ bình tĩnh. Hắn cầm la bàn trong tay mỉm cười:
“Yên tâm, không chạy thoát được đâu. Hành thi thường thích những khu vực nặng âm khí để thưởng thức con mồi của mình. Vừa rồi tôi đã kiểm tra, bên trong chiếc xe đó còn có tài xé, chiếc xe còn chạy thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả!”
Hành thi cũng giống như con người, thích làm chuyện đó ở những nơi vắng vẻ, không thích bị quấy rầy, ví dụ như trong động, dưới khe nước, trong rừng. Nói tóm lại là những nơi ít người qua lại.
Vì như vậy thì cô gái có hét tới mức độ nào cũng không cần lo lắng. Cho nên ở thời điểm hiện tại, Hồng Yên vẫn được coi là an toàn.
Nếu hắn đã phát hiện ra thiết bị thì chứng tỏ cũng cảm nhận được có kẻ đuổi theo ở phía sau. Vì vậy việc làm tiếp theo là họ phải bám sát, không được để mất dấu.
Khi Tần Lam chuẩn bị tăng tốc thì Trương Phong kéo tay áo cô: “Giảm tốc, đừng đuổi theo nữa!”
“Anh nói cái gì? Không đuổi nữa, anh có đang nói tiếng người không vậy?”, cô tức giận gầm lên. Nếu không phải vì đang lái xe thì cô đã đạp hắn ra ngoài rồi.
Thấy Tần Lam tức giận, Trương Phong vội vàng giải thích: “Cô nghe tôi nói hết đã. Giờ chỉ có giảm tốc, không đuổi nữa thì mới có thể khiến gã đó mất cảnh giác. Hơn nữa tôi có cách tìm ra Hồng Yên. Trước đó tôi đã vứt một tấm bùa giấy vào túi cô gái, chỉ cần không vượt quá phạm vi một trăm kilomet là tôi vẫn có thể tìm thấy vị trí của họ!”
“Ghê vậy cơ à? Vậy khác gì là camera theo dõi?”
“Xí, đồ do lão tổ tông để lại từ hàng nghìn đời đâu phải là thứ mà khoa học hiện đại mới phát triển có mấy chục năm có thể lĩnh hội được?”
“…” Chiếc Bently lái về phía khu vực ngoại ô.
Chiếc xe chạy tới bên bờ sông, xung quanh trồng toàn liễu và hòe.
Hai loại cây này là nơi tập trung nhiều âm khí dùng để dưỡng thi, nhất là cây hòe, trong gỗ của cây này tập trung vô số âm khí. Nhà ai mà trông loại cây này, nhẹ thì cảm lạnh, nặng thì mất mạng.
“Anh đưa em tới đây làm gì?”, Hồng Yên nhìn xung quanh, một màu đen kìn kịt, cái lạnh lẽo của nơi đây khiên cô run rẩy.
Người đàn ông liếc nhìn người tài xế và cười lạnh lùng: “Anh về trước đi, đợi tôi ở chỗ cũ!”
“Vâng!”, người tai xế khẽ gật đầu.
Lúc này Hồng Yên mới cảm thấy bất ổn. Cô lập tức thoát ra khỏi sự chếnh choáng khi nãy. Quả nhiên sự dịu dàng chính là vũ khí giết người sắc bén nhất.
“Phụ nữ luôn thích đồ sang, xịn, mịn. Anh có thể cho em mọi thứ nhưng em cũng phải bỏ ra một chút gì đó chứ”, móng tay người đàn ông lập tức mọc dài ra. Hắn nâng cằm Hồng Yên, cười nói.
Hồng Yên bỗng cảm thấy không ổn. Đúng như những gì mà Trương Phong nói, cô đã bị bọn chúng nhắm trúng. Trước đó người đàn ông này đã thể hiện ra mà do cô bị say đắm bởi vẻ ngoài của hắn nên lơ là.