Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 734: Chương 734: Thế này thì ai mà chơi lại được?




**********

Nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Lam thì sự tức giận của anh lập tức bay mất một nửa.

Anh ta tưởng chừng như mất hết sức lực khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của cô.

“Đội trưởng… Sao cô lại đạp tôi?”

Cô ấy tiến lên tóm lấy cổ áo người đàn ông, tức giận nói:

“Ai bảo anh uống rượu! Lát nữa làm sao lái xe? Một đám ngu xuẩn! Nhóm người các anh có thể bắt được tội phạm mới là lạ! Người đã đi rồi, còn ở đây nhảy với múa?”

“…”

Lúc này cả đám mới bừng tỉnh.

Họ quay đầu nhìn thì thấy Hồng Yên đã đi ra ngoài với người đàn ông kia.

Nếu không phải kẻ đó là tội phạm thì có khi hai người họ đã đi thuê phòng và chén nhau luôn rồi.

Thế nhưng gần đây người chết rất nhiều, sự việc không còn đơn giản là hai người đi thuê phòng nữa.

Kẻ gây án vô cùng tàn nhẫn.

Nếu người đàn ông này chính là tội phạm gây ra mấy vụ án liên tiếp trước đó thì đúng là quá nguy hiểm.

Nếu bỏ mặc hắn, chỉ riêng với dung mạo này thì hắn tới quán bar lượn một vòng là có cả tá con gái xếp hàng dài nguyện đi theo.

Nhưng có vẻ người đàn ông này không để ý tới những cô gái khác, mà chỉ ra tay với những trinh nữ sinh vào ngày âm giờ âm.

Chỉ cần có ngoại hình là luôn được yêu thương. Vì vậy chỉ cần để hắn chạy thoát thì không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ phải bỏ mạng.

Những cô gái sinh vào ngày âm giờ âm trong cả nước có quá nhiều. Theo những gì Trương Phong nói thì cứ bảy người là luyện được một viên Thi đan. Vậy nhiều người như thế thì sẽ luyện được bao nhiêu viên?

Nhất định phải dập tắt suy nghĩ mới thành hình trong đầu bọn chúng. Với hành động làm trái thiên đạo, man rợ, biến thái này dù hôm nay Trương Phong không ra tay thì sau này nhất định sẽ có cao nhân khác ra tay.

Cả đám lập tức đuổi theo. Trương Phong uống cạn ly rượu rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi ra hắn đã thấy Hồng Yên bước lên một chiếc xe Bently màu đen. Vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại có cả siêu xe, thì mẹ kiếp, đúng là sát thủ cưa gái!”

Thế này thì ai mà chơi lại được?

Chỉ riêng với chiếc xe này đã đủ để khiến các cô gái bám lấy như sam rồi chứ đừng nói đến dung mạo như tượng tạc kia.

“Đuổi theo!”, Tần Lam nhìn đám cảnh sát và hô lên.

Một thanh niên để râu ợ một tiếng, phả ra toàn hơi rượu: “Đội trưởng…người lái chiếc Bently này có thể không phải là một kẻ tầm thường đâu. Lẽ nào hắn là tội phạm thật sao?”

“Dù hắn có lái xe tăng thì cũng phải đuổi theo. Hồng Yên mà xảy ra chuyện gì thì cả đội chết trùm!”, cô gầm lên.

Tần Lam lôi Trương Phong chạy tới chiếc xe đỗ bên đường. Cô đạp mạnh vào mông bắt hắn chui vào trong.

“Ây da, bà cô ơi, cô có thể nhẹ nhàng dịu dàng một chút được không?”, Trương Phong kêu gào.

Tần Lam tức giận trừng mắt: “Dù gì anh cũng là đạo sĩ mà lại đi uống rượu à?”

“Đạo sĩ chứ có phải hòa thượng đâu, tại sao lại không được uống rượu. Mấy người phàm tục các cô hơi bị thiên vị rồi đấy!”

“…”

Cô cũng không đôi co vấn đề đó với hắn nữa.

Vì trước đó họ đã gắn một thiết bị định vị lên người Hồng Yên nên rất dễ tìm thấy cô ấy.

Lúc này, bên trong chiếc Bently.

Chiếc xe có tài xế riêng. Bọn họ ngồi ở phía sau. Khoang sau của chiếc Bently rộng rãi vô cùng, đừng nói là ngồi, kể cả có chiến đấu luôn thì cũng vẫn đủ chỗ.

Người đàn ông tên Thanh Phong ôm Hồng Yên vào lòng, ghé sát vào cổ cô và hít một hơi thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.