“Anh là người đàn ông của cô ấy sao? Dựa vào cái gì mà người ta phải giúp anh? Hơn nữa, phía sau là cảm một đống người, nếu nhà họ Bạch chỉ cử vài tên cắc ké tới thì đám người kia có chịu tha cho anh không?”
“…” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nói cũng đúng. Bạch Như Nguyệt vô cùng bận rộn. Công việc hàng ngày đã làm không hết, sao có thể lo những chuyện như thế này chứ? Nhưng giờ Mạc Phong có phân trần như thế nào thì cũng vô ích vì đến điện thoại của người ta còn không có thì trông mong gì có người tới giúp mình!
“Duy trì tốc độ, đừng dừng lại. Có thể vẫn còn đi được hai mươi kilomet nữa đấy!”, Mạc Phong nhìn phong cảnh bên ngoài khẽ thở dài.
Hơi thở của anh mỗi lúc một yếu hơn. Cảnh vật bên ngoài cũng nhòe đi nhiều. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Anh nhìn theo những chiếc xe chạy phía sau. Rõ ràng là đám người đó đang chờ đợi. Có lẽ chúng cũng đoán ra là chiếc Porsche này sắp hết xăng tới nơi.
Chỉ đợi hết xăng là chúng lao lên bắt sống!
Lục Ngữ nhìn vào kính chiếu hậu, nói với giọng bình tĩnh: “Lát nữa anh lại uy hiếp tôi, cướp xe của họ, sau đó tiếp tục đưa tôi tới thành phố Nam Đô. Mặc dù tôi không biết anh có thật sự quen biết Bạch Như Nguyệt hay không, nhưng tới khu vực đó đã là địa bàn của nhà họ Bạch thì chắc chắn đám người này sẽ không dám làm gì xằng bậy!”
Điều này cũng đúng. Ở thành phố Nam Đô, đừng nói là nhà họ Lục, đến ngay cả mấy gia tộc lớn ở Yến Kinh cũng còn phải tỏ ra khiêm nhường khi hành động.
Bất kể thế nào họ cũng không dám xảy ra xô xát với nhà họ Bạch. Vì nhà họ Bạch nắm giữ rất nhiều huyết mạch kinh tế.
Lúc này Mạc Phonng chỉ lắc đầu khẽ cười: “Không đơn giản như vậy đâu. Tôi mà bắt cô làm con tin thì chắc chắn ông nội cô sẽ biết ngay. Dù cô có giúp tôi thì lần này tôi cũng rất khó thoát. Tôi có cách khác!”
“Cách gì?”, Lục Ngữ nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Mặc dù không biết tại sao lại muốn giúp gã này nhưng đã giúp thì giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn về Tây Thiên. Hơn nữa nếu mà để bị bắt thì mất mặt cô Lục quá.
“Lát nữa tôi sẽ xuống đấu nhau với bọn chúng, cô nhân cơ hội đưa cô ấy về thành phố Nam Đô!”, Mạc Phong nói giọng thản nhiên.
Nhưng Lục Ngữ gạt phăng đi ngay: “Không được! Anh có thể coi mình là một con người được không? Anh có biết trên người anh đang bị bao nhiêu vết thương không?
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Thi Vũ rưng rưng rồi nước mắt cứ thế tuôn trào: “Xin lỗi…”
“Không có gì phải xin lỗi. Chưa tới lúc cùng đường mà. Ít nhất là xe vẫn còn xăng!”, Mạc Phong nhếch miệng cười khổ.
Cạch!
Thùng xe phía trước bỗng phát ra tiếng kêu, khói đen từ bên trong bắt đầu bốc ra.
“Động cơ bị trục trặc! Giờ thì hay rồi, dù xe có xăng thì cũng không đi được! Anh còn bảo tôi toàn nói điều xui đi! Tôi thấy cái miệng anh mới xui đấy!”, Lục Ngữ cảm thấy cạn lời.
Có lẽ vì tốc độ lái quá nhanh, luôn trên 200km/giờ nên mới khiến động cơ bị trục trặc.
Mạc Phong chỉ cười lắc đầu. Lẽ nào đến cả ông trời cũng không giúp anh nữa hay sao?
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ. Đoàn xe phía sau với bám sát nút…