“Chúng ta không còn cách quá xa thành phố Nam Đô nữa! Nhưng phía trước chỉ là khu ngoại ô của Nam Đô. Nếu muốn vào trong nội thành thì vẫn còn phải đi thêm một đoạn!”
“…” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Mạc Phong bỗng cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Nói cũng phải. Phía trước mới chỉ là khu ngoại ô thôi. Hon nữa anh cũng chưa gọi điện cho Bạch Như Nguyệt, người ta làm sao biết mà tới tiếp ứng được!
Mạc Phong vội vàng tìm điện thoại, và tìm cả mảnh giấy mà trước đây Long Hưng Điền đưa cho anh. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> “Anh tìm gì vậy! Tôi lấy giúp anh!”, Tống Thi Vũ vội vàng lên tiếng.
Mạc Phong sờ túi lấy điện thoại ra. Nhưng anh không tìm thấy tờ giấy trước đó.
“Cô tìm giúp tôi xem trong túi có mảnh giấy nhỏ nào không!”, anh nhìn túi của mình và khẽ nói.
Tống Thi Vũ thò hai ngón tay vào trong chiếc túi ướt đẫm máu. Sau khi lục một lúc thì cô kêu lên: “Có!”
Cô lập tức lấy ra, nhưng tờ giấy đã bị nhuốm đỏ.
“Mau xem số điện thoại ở trên đó!”, Mạc Phong sốt ruột nói.
Cô mở tờ giấy ra nhưng sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Sao thế?”
Mạc Phong cố gắng chịu đau, ngẩng đầu lên hỏi.
“Số…không còn thấy rõ nữa…”
Nhưng không ngờ vừa mới tìm thì đã hiện ra mấy chục số zalo, điện thoại. Nên không biết cái nào mới đúng.
Có lẽ những số này đều không có thật. Mạc Phong vỗ trán. Đúng là anh cuống quá mất khôn. Với một cô gái như Bạch Như Nguyệt thì làm sao có thể để lộ ra số điện thoại của mình chứ.
“Lục Ngữ, có lẽ nhà họ Lục cũng có qua lại với thành phố Nam Đầu nhỉ? Có biết số của Bạch Như Nguyệt không?”, Mạc Phong khẽ hỏi.