Đám người còn lại hơi do dự, sau đó cũng lặng lẽ lui về phía sau, đây là viên ngọc trong lòng bàn tay của ông cụ Lục, ai dám chọc vào chứ.
Mạc Phong quay lại nhìn Tống Thi Vũ, nói nhỏ: Lên xe đi! <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Ba người lại lên xe, anh vẫn ngồi trên ghế lái với Lục Ngữ, nhất là tư thế ngồi khiến ai cũng phải đỏ mặt.
Đừng nói là bọn chúng, ngay cả gương mặt của Lục Ngữ cũng đỏ ửng lên.
Nhưng bây giờ chỉ có thể làm như này, nếu đổi vị trí, có lẽ Mạc Phong sẽ bị bắn chết. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Một sát thủ cầm khẩu 98K từ xa đã bí mật nhắm chuẩn mục tiêu, chính vì Lục Ngữ đang ở trong tay Mạc Phong nên hắn mới không bắn, nếu chẳng may bắn trúng cô ấy, có khi ông cụ Lục sẽ truy sát hắn khắp Hoa Hạ!
Sau khi phóng xe đi, đám người này vẫn đuổi theo, muốn tìm thời cơ thích hợp để đuổi kịp, chỉ cần xe hết xăng là thời cơ của bọn chúng đã đến.
“Còn cách Nam Đô bao xa?”, giọng điệu của Mạc Phong vẫn đều đều, như thể vết thương trên người không tồn tại.
Nhất là vết thương do súng đạn trên bả vai anh hoàn toàn bị anh làm lơ.
Tống Thi Vũ lập tức mở máy, tra đường: Còn một trăm cây số!
Này, anh có lái được không thế? Không lái được thì để tôi lái, anh tìm cách cầm máu đi!, Lục Ngữ lúc này đang ngồi trên người anh, nhẹ giọng nói.
Mạc Phong do dự: Cô sẽ không đạp phanh xe đấy chứ?
Anh còn có lương tâm không? Tôi mà muốn hại anh thì ban nãy đã không cứu anh, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, Lục Ngữ trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu ban nãy không phải Lục Ngữ đột nhiên xông lên nhận làm con tin, thì có lẽ Mạc Phong đã chết trong tay đám người đó rồi.
Đừng có giảm tốc độ, bắt buộc phải duy trì 200km/ giờ!, Mạc Phong trầm giọng nói, hiển nhiên là vết thương trên người khiến khí thế của anh yếu ớt hẳn.
Mặc dù Lục Ngữ tỏ ra hơi gượng gạo nhưng Mạc Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều. Người ta đã giúp đỡ mình thì không thể nghi ngờ họ có ý đồ gì mà.
Hơn nữa, hiện tại Mạc Phong bị thương tới mức này, còn đáng để họ có mưu đồ không?
“Có hai tin tức. Một tin tốt, một tin xấu. Anh muốn nghe tin nào trước?”, Lục Ngữ ngồi trước mặt anh khẽ nói.
Mạc Phong giật mình rồi hỏi lại: “Tin tốt và tin xấu sao? Vậy…nghe tin xấu trước đi!”
“Sắp hết xăng rồi!”
“Vậy còn tin tốt?”