**********
Trước đó cô nghe nói Mạc Phong bị thương khắp người khi thoát được khỏi vùng duyên hải. Chính vì vậy mà cô mất ngủ mấy đêm liền, cứ nhắm mắt là lại mơ thấy anh nằm trong vũng máu.
Mặc dù sau đó nhà họ Bạch đưa anh đi nhưng bị thương nặng như vậy khiến ai cũng nói chỉ có đường chết. Hơn nữa cô cử người tới Nam Đô tìm Mạc Phong cũng không nghe ngóng được tung tích của anh.
Cô còn tưởng nhà họ Bạch đã bí mật xử lý thi thể của Mạc Phong nên giai đoạn này cô chán nản vô cùng vì tưởng rằng Mạc Phong sẽ không quay về nữa.
Mấy ngày trước Từ Mậu Thịnh còn càm ràm là tiền đầu tư cho anh ấy mất trắng. Giờ người ta đã trở về, tiền đầu tư có khi không mất mà còn được thu hồi cũng nên!”
“Hình như không bị thương, trông vui vẻ với thoải mái lắm!”, người đàn ông trung niên mặc áo vest đen nói với vẻ kinh ngạc.
Lúc trước khi nhìn thấy Mạc Phong trên đường, ông ta thấy cậu ta vô cùng nhuận sắc, không hề giống bị thương nặng chút nào.
Từ Giai Nhiên khẽ mỉm cười: “Gã này…đúng là khiến người khác phải lo lắng mà!”
“Phải rồi, còn một chuyện nữa, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn từ Yến Kinh tới. Bố cô nói tối nay sửa soạn đi cùng ông ấy!’, người đàn ông trung niên gật đầu với vẻ cung kính.
Cô khẽ chau mày: “Nhân vật lớn tới từ Yến Kinh sao? Ai vậy?”
“Người nhà họ Tưởng!”
“…”
“…”
Tại tập đoàn Kim Tư Nhã ở Giang Hải.
Gần đây Mục Thu Nghĩ cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Không có Tống Thi Vũ cùng mình đưa ra sách lượng, rồi lại không có Mạc Phong ở nhà khiến những ngày tháng của cô thật bực bội và vô vị.
Biểu hiện của cô và Từ Giai Nhiên hoàn toàn khác nhau. Cô thì dùng công việc bận rộn để khỏa lấp sự trống rỗng, còn Từ Giai Nhiên thì biếng nhác đến tiêu cực.
Đây cũng là do sự khác biệt về việc kinh doanh giữa cá thể và gia tộc.
Cộc cộc cộc!
Lúc này có tiếng gõ cừa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi vẫn cúi đầu. Cô chỉ đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
Cánh cửa được đẩy ra, không phải tiếng giày cao gót mà là tiếng giày da.
Rõ ràng người bước vào là một người đàn ông.
Cô đang định ngẩng đầu lên thì có một bó hoa hồng được đưa ra ngay trước mặt cô.
“Hồ Kim Huy! Tôi đã nói rồi, anh đừng đến làm phiền tôi nữa, anh có hiểu không vậy?”, Mục Thu Nghi chau mày khẽ quát.
Lúc này, bó hoa hồng từ từ được hạ xuống, Mạc Phong nhếch miệng để lộ nụ nười xấu xa: “Ồ, lúc anh không có ở đây lại có người đàn ông khác tới tìm em à? Dám để ý tới người phụ nữ của anh, có phải là chán sống rồi không?”
“Mạc…Phong…!”, Mục Thu Nghi sững sờ, đôi mắt rưng rưng.
Nhưng đúng lúc này.
Bốp!
Anh vốn tưởng sẽ là một cảnh tượng lãng mạn, thật không ngờ lại là một cú tát giòn giã.
Mạc Phong đuỗn mặt. Chết tiệt! Chuyện quái gì thế này!
“Không phải xa là nhớ sao? Sao vừa gặp mặt đã bị ăn tát thế này?
“Thật sự là anh sao!”, Mục Thu Nghi cảm nhận bàn tay mình và kinh ngạc kêu lên.
Mạc Phong ôm mặt với vẻ ấm ức: “Vợ à, em làm gì vậy? Đánh mạnh quá!”
Cả người bị thương, vốn tưởng về tới nhà là được hưởng chút an ủi, thật không ngờ lại ăn ngay một phát tát. Thật không thể hiểu nổi!
“Xin…xin lỗi! Tôi tưởng là do gần đây mệt quá nên bị ảo giác…Nhưng anh muốn chết đấy à. Tại sao tôi gọi mà anh không nghe máy. Biến mất lâu như vậy đến một tin nhắn cũng không gửi! Anh biết không? Tôi…tôi sẽ trừ lương của anh!”, cô định nói gì đó nhưng lại không thể đành phải nói lái.
Thực lực của cô không thể bằng nhà họ Từ, nên không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra ở vùng duyên hải.
Nhưng đây cũng là kết quả mà Mạc Phong muốn thấy nhất, bởi vì anh cũng không muốn Mục Thu Nghi phải lo lắng vì chuyện của mình.
“Anh nhớ em!”