Những kẻ ngồi đây chẳng có ai là người trong sạch cả!
Vừa nói tới đây, người đàn ông trung niên tên Đinh lập tức tái mặt. Tháng trước ông ta khiến một nữ sinh có thai và cuối cùng cô gái đã tố cáo ông ta.
Không ngờ ngày hôm sau nhà của cô gái gặp hỏa hoạn, cả nhà bốn người không thoát ra được, nghe nói là cửa bị khóa bên ngoài, hơn nữa họ lại sống ở tầng ba, muốn ra không ra được, mà nhảy lầu thì không dám.
Cuối cùng họ bị thiêu cháy trong nhà. Không chỉ có xe cứu hỏa đến chậm mà đúng ngày hôm đó, tất cả các con đường đi tới khu dân cư đó đều bị tắc đường. Vậy nên nhân viên cứu hỏa đều bị chặn lại ở bên ngoài.
Đến khi tới nơi thì lửa đã cháy lan sang các tầng khác. Không chỉ có một nhà chết mà thậm chí còn chết cả người ở cả tầng trên và tầng dưới.
Mặc dù người khác không biết được điều bất thường trong câu chuyện này nhưng những người trong cuộc đều biết là có người cố tình làm vậy.
“Hừ! Cứ cười tôi đi! Nói cứ như ông trong sạch lắm ấy!”, ông Đinh nhìn người đàn ông Địa Trung Hải với vẻ tức tối: “Cứ làm như không ai biết tháng trước ông đi nước Mễ công tác dẫn theo hai cô thư ký không bằng!”
“Ha ha ha, đàn ông ăn vụng không có gì quá đáng, chỉ cần không bị bắt là được. Không tin ông cứ thử xem tại sao luôn là công ty ông chịu tổn thất, còn của tôi thì…”
Người đàn ông trung niên Địa Trung Hải chưa nói hết thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Ông ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi nhận được điện thoại, khuôn mặt ông ta lập tức tối sầm.
“Cái gì? Tám xe vận chuyển thép đều bị lật rồi sao?”
“Có người tố cáo chất lượng xây dựng không đạt?”
“Cổ phiếu rớt điểm!”
“…”
Rầm.
Người đàn ông trung niên đập điện thoại xuống đất: “Ông nội nói chứ, nhất định là do Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di giở trò! Còn dám tố cáo nhà do bọn tôi xây không đạt chất lượng, tố cáo cả công ty chúng tôi! Mẹ kiếp!”
Nhất thời, cả căn phòng trở nên sục sôi. Vì mỗi một gia tộc ít nhiều đều xảy ra vấn đề.
Không chỉ có cổ phiếu rớt điểm, mà thậm chí đến tài chính của công ty cũng xảy ra vấn đề, phía bên ngoài công ty còn có cả đám người làm loạn.
Nếu tất cả những chuyện này là kiệt tác của Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di thì thực lực của hai nhà đó quả thật khủng khiếp. Khủng khiếp tới mức có thể khuấy đảo cả Yến Kinh!
Với tình hình hiện tại, đừng nói là đối phó với Mạc Phong, chỉ cần nghĩ cách để gia tộc không bị tuyệt diệt đã là may lắm rồi.
Ngày hôm đó có rất nhiều doanh nghiệp ở Yến Kinh phá sản. Nhưng cũng có rất nhiều công ty mới mọc lên. Đây cũng chính là một trong những mục đích của Bạch Như Nguyệt. Cô muốn tham dự vào nền kinh tế Yến Kinh nên đã sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này.
Vì vậy người chịu thiệt luôn là những ông chủ lớn. Người lao động bình thường cùng lắm là đổi chỗ làm. Lúc này nhà họ Bạch và nhà họ Nghiêm mở liên tiếp mười mấy công xưởng ở Yến Kinh, giải quyết công việc cho rất nhiều người.
Chỉ có người của vài gia tộc là hận họ còn người dân bình thường thì cảm ơn họ không ngớt.
…
Chạng vạng, tại Giang Hải.
Mặc dù Yến Kinh hiện tại không khác gì nồi cám heo nhưng phía bên Mạc Phong vẫn bình yên như bao ngày bình yên khác.
“Ăn cơm thôi!”
Mạc Phong mở cửa bếp bước ra. Tống Giai Âm đang cuộn tròn người ngủ ngon lành trên ghế sô pha. . Đam Mỹ Hay
Cô cầm chặt điện thoại trong tay. Chiếc điện thoại đang mở phần photo.
Anh vốn không định nhìn nhưng vô thức thấy một bức ảnh vô cùng quen thuộc.
Hình như đó là bức ảnh Mạc Phong đứng trong sân khi anh còn ở thôn Thập Lý. Dù chỉ có bóng lưng nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp trai ngút trời của anh.
Trông anh có phần cô đơn, lẻ bóng. Giống như một con ngựa đơn thương độc mã trên con đường đi tới thành công.
Mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài cợt nhả của anh. Rất ít người biết được nội tâm anh cô độc tới mức nào.
“Đừng đi…Mạc Phong, anh đừng đi…”, Tống Giai Âm co người lại khẽ run rẩy.
Mặc Phong khẽ vuốt tóc cô: “Không sao! Có anh ở đây!”