Không ngờ một hành động nhỏ như vậy lại khiến cô bừng tỉnh, rồi ôm chặt cánh tay Mạc Phong và khóc thút thít.
Bình thường cô luôn mang vẻ nữ hảo hán, thế nhưng ở trong vòng tay Mạc Phong lại biến thành một cô gái yếu đuối bé nhỏ.
“Được rồi, mau ăn cơm thôi, lát nữa anh còn quay về có việc nữa!”
Tống Giai Âm ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Ăn xong là anh đi sao?”
“Đúng vậy, anh phải tới chỗ Thương Hồng một chuyến. Giai đoạn này có rất nhiều việc cần anh xử lý. Đợi anh xong việc sẽ lại tới tìm em!”
“…”
Dù Tống Giai Âm không muốn nhưng không nói gì thêm. Đàn ông cần ra ngoài làm chuyện đại sự. Cô không muốn trở thành người ngăn cản anh.
Sau khi ăn xong, Mạc Phong cùng cô xem tivi một lúc. Cô nhóc cứ rúc vào người anh giống như một chú mèo nhỏ, dù có thế nào thì cô cũng bám lấy anh.
Cho tới khi cô ngủ say thì anh mới khẽ bế cô vào phòng.
Khi anh đắp chăn cho cô thì phát hiện ra một tờ giấy nhỏ được dán bên cửa sổ.
“Có mới nới cũ!”
Mạc Phong từng nghe qua câu nói này. Ý tứ là con người một khi đã thành công thì sẽ quên đi bạn bè xưa cũ, cá một khi đá bơi ra biển lớn thì sẽ quên đi những con cá sống cùng mình trong khúc sông nhỏ.
Mạc Phong vuốt tóc cô khi nhìn thấy câu nói đó: “Yên tâm, dù sau này anh có là người thế nào thì cũng sẽ không quên em đâu!”
Anh khẽ đóng cửa phòng của cô lại và đi ra ngoài.
Rời khỏi khu dân cư, điều quan trọng nhất Mạc Phong cần làm là tới câu lạc bộ Quá Giang Long để gặp Thương Hồng.
Giờ vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ tối. Buổi chiều Thương Hồng gọi cho anh mấy cuộc điện thoại nhưng anh đều không nghe máy. Anh đã ở cạnh Tống Giai Âm thì không nên để những chuyện khác quấy rầy mình.
Khi xuống dưới tầng, cảnh tượng Mạc Phong nhìn thấy khiến anh cạn lời.
Một người phụ nữ trung niên ôm đứa bé để thằng nhóc tè lên chiếc xe Ferrari của anh.
“Kiệt Nhi, tè dịch vào trong đi. Lần đầu tiên được tè lên một chiếc xe đắt như thế này phải không!”
Mạc Phong sững sờ: “Bà làm gì vậy?”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy lập tức ôm thằng bé co giò chạy. Anh sải bước tóm gọn cánh tay của bà ta.
“Côn đồ! Có côn đồ ở đây! Cứu người với!”
Anh cũng không thể ngờ người đàn bà trung niên này lại bất lịch sự như vậy!
“Mẹ kiếp! Tôi đây cũng... Không bao giờ ưa nổi loại người như bà nhé. Già mà mất nết, lại còn xui cháu mình đi tè lên xe người khác!”
May mà tôi không mở mui xe, nếu không thì ai dám ngồi xe này nữa!
Bên cạnh có không ít người đang đi hóng mát, họ còn tưởng có kẻ lưu manh nào. Thế nhưng khi quay sang nhìn thì chỉ có một chàng trai chừng hai mươi tuổi đang túm lấy một bà cô năm sáu chục tuổi không chịu buông ra. Đám đông thấy vậy thì bu lại xem.
“Bà Vương, bà đừng có la lối om sòm! Đừng có làm loạn vô lý nữa, nếu tôi mà là bà thì tôi đã dính chặt vào anh chàng đẹp trai này rồi!”
“Này cậu trai trẻ khẩu vị của cậu cũng mặn thật đấy, chơi gái trẻ chán rồi giờ chuyển sang lái máy bay hạng nặng sao? Cháu người ta cũng lớn đùng như này rồi mà, thôi bỏ đi má!”
“Dù gì bà Vương cũng sống một mình, trâu già gặm cỏ non cũng không phải là điều không thể“.
“...”
Mạc Phong cau chặt mày lại, bà Vương này báo thù cũng thâm độc quá đi. Lúc chiều anh tranh cãi với bà ta mấy câu mà buổi tối bà ta cho cháu trai mình ra tè bậy lên xe anh.
Nếu sau này mà Tống Giai Âm ở đây một mình thì nói không chừng còn bị bà già này tính kế làm khó dễ. Một người đàn bà không biết lễ nghĩa thế này thì có mọt kiếp cũng không tìm được người đàn ông nào yêu thương.
“Ha ha, nhìn mặt bà là biết có tướng khắc chồng, có phải chồng bà mất năm bà ba bốn mươi tuổi không?”, Mạc Phong nhếch mép cười lạnh.
Mạc Phong không phải một kẻ hay chấp nhặt, nhưng đã bị bắt nạt đến nước này thì anh tuyệt đối không nhường nhịn nữa.
Làm sao có thể để những kẻ như này được nước lấn tới!
Đám đông nghe vậy thì không khỏi rần rần cả lên.
“Hình như đúng là vậy! Chồng của bà Vương năm ba mươi lăm tuổi đã vì công trường xảy ra sự cố rồi ngã chết đó!”