Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 882: Chương 882: Cô ta muốn món sườn xào chua ngọt!




**********

Bọn họ không thể động vào nhà họ Mạc hai mươi năm trước, nhà họ Mạc hai mươi năm sau vẫn là một thế lực họ không thể động vào, thậm chí còn mang đến cho người ta cảm giác mưa gió ngập trời, nếu Mạc Phong có thể khống chế được thứ mà Trầm Thu Vũ để lại năm đó thì chắc chắn không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Ngay cả khi không thể triệu tập đủ đội quân ba trăm nghìn lính của nhà họ Mạc, chỉ cần một phần ba trong số các cao thủ thôi cũng đã ghê gớm lắm rồi.

Vì vậy hôm nay các gia tộc lớn lại họp bàn để tìm cách giải quyết nhà họ Mạc.

Dương Thái Nhi hiểu được ý tứ trong câu nói: “Ý của anh là nhà họ Tào đã thảm bại phải thu quân trong trận chiến ở ngoại ô Yến Kinh à? Vậy anh ấy có bị thương không?”

“Sao mà bị thương được, ngay cả Huyền Minh Tứ Lão của nhà họ Tào cũng chết thảm, cô cho rằng hắn ta sẽ bị thương sao? Tên đó luôn là kẻ ăn may!”, Tưởng Minh Xuyên lắc đầu nhếch mép cười.

Chạm trán với Mạc Phong mấy lần, anh đã lần nào bị thua thiệt? Không chỉ hắn, mà ngay cả Tư Đồ Yên cũng như vậy, đều bị anh xoay như chong chóng.

“Theo lời một người cung cấp thông tin ở Giang Hải vừa rồi, hắn ta đã trở về rồi, trên người không có lấy một vết thương. Chỉ là trông hắn ta có chút mệt mỏi. Cô yên tâm rồi chứ?”

Tưởng Minh Xuyên nói hết sự tình, trong lòng rất khó chịu.

Hắn tuy rằng không phải quân tử gì, nhưng cũng là đàn ông, vợ hắn mỗi ngày đều nghĩ đến thằng đàn ông khác, cho dù là góp vui lấy lệ thì trong lòng cũng không thoải mái gì.

Nghe tin Mạc Phong không sao, rõ ràng hắn cảm nhận được tâm trạng Dương Thải Nhi tốt hơn rất nhiều.

“Nếu em bằng lòng bỏ đứa bé, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, tôi nhất định sẽ về nhà lúc 8 giờ mỗi tối và làm một người chồng mẫu mực”, Tưởng Minh Xuyên cuối cùng lấy hết can đảm nói ra những gì trong lòng.

Nhưng Dương Thái Nhi chỉ cười nhạt: “Anh Tưởng, anh say rồi!”

“Uống nước sôi để nguội mà cũng có thể say sao? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy mà em không động lòng chút nào sao?”

“Không!”

Câu trả lời rất gọn gàng, điều quan trọng nhất là cô ấy thậm chí còn không chớp mắt.

Tưởng Minh Xuyên cũng thở dài một hơi: “Em ghét tôi sao?”

“Không hẳn là ghét, nhưng cũng chưa đến mức thích. Giống như bạn bè bình thường thôi”, Dương Thái Nhi nói với một nụ cười bình thản.

Vốn dĩ lúc đầu cô ấy thực sự ghét tên này lắm, cảm thấy tác phong xử sự đều lộ ra khí chất của một cậu ấm nên cô ấy thấy rất ngứa mắt.

Nhưng sau khi tiếp xúc với hắn lâu như vậy, thấy mọi chuyện không đến mức như bản thân nghĩ nên cô ấy không thích cũng không ghét hắn.

Tưởng Minh Xuyên gật đầu, đi ra khỏi cửa: “Đúng rồi, em muốn ăn gì không?”

“Tôi… muốn ăn sườn xào chua ngọt, được không?”, Dương Thái Nhi mỉm cười cầu khẩn.

Hắn cũng cười gượng: “Đương nhiên, nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ nói với nhà bếp!”

Sau đó hắn đóng cửa và bước xuống lầu.

Khi người phụ nữ duyên dáng và sang trọng trong đại sảnh nhìn thấy hắn bước ra, bà ta vội vàng bước tới và hỏi: “Thế nào? Thái Nhi có muốn ăn không?”

“Cô ta muốn món sườn xào chua ngọt!”

“Sườn xào chua ngọt? Chua nam cay nữ, có vẻ như con bé muốn sinh cho nhà họ Tưởng một cậu nhóc mập mạp đây!”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.