Kẻ đội nón đen cũng lễ phép chắp tay cúi người hành lễ với ông ta, rồi đổ từ trong chiếc lọ nhỏ trong túi ra một viên thuốc màu xanh lục, ở giữa trong suốt như thuỷ tinh.
Cậu nhóc, mau ăn vào cho tôi, đúng là khiến người khác không thể nào yên tâm nổi! Hắn dùng một tay ấn vào huyệt Hoài Mệnh, huyệt Tam Quan và huyệt Yên Cốt của Mạc Phong, sau đó nhét viên thuốc vào miệng anh.
Cả quá trình lặng lẽ âm thầm này cũng chỉ có vị hòa thượng vô danh đang trông giữ bên cạnh Mạc Phong mới phát hiện ra, ngay cả Yến Vân Thập Tam Kỵ đứng cách đó không xa cũng không nhận ra.
A!, Trương Đình Ngọc ngửa lên bầu trời, gầm dữ dội: Sao có thể chứ! Tại sao tao không rút được thanh kiếm này ra, lẽ nào...? Đột nhiên, anh ta đột nhiên quay đầu lại, mọi người cũng quay đầu lại, quả nhiên trong trận Bát Quái có một vầng sáng màu vàng đang quấn quanh Mạc Phong.
“Anh Mạc!”, Trương Phong lúc này kinh ngạc kêu lên.
Tống Thi Vũ cũng nhìn về phía trận Bát Quái, thấy Mạc Phong đang được bao bọc bởi ánh sáng vàng: Anh ấy.. anh ấy làm sao vậy?
Tôi cũng không biết! Nhưng tôi có thể nhìn thấy dương khí hết sức mạnh mẽ trong cơ thể anh ấy! Tôi biết ngay người được Tử Vi Thiên Mệnh lựa chọn sao có thể chết dễ dàng như vậy được!
Vẻ mặt của Trương Đình Ngọc lúc này cũng biến đổi: Nhanh! Tất cả cùng xông lên, thằng nhãi đó sắp tỉnh lại rồi!
Bóng đen của Yến Vân Thập Tam Kỵ bỗng lóe lên, lao thẳng về phía trận Bát Quái.
Tư Đồ Yên cũng nói với vẻ mặt ngạc nhiên: Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải anh nói rằng anh ta đã chết sao?
Sao tôi biết được? Sau khi kiểm tra cơ thể thì đúng là anh ta đã chết rồi, không thể cảm nhận được chút dương khí nào, nhưng bây giờ..., Trương Đình Ngọc lắc đầu ngạc nhiên.
Bây giờ anh ta không chỉ cảm nhận được dương khí, mà dương khí này còn mạnh hơn cả một người đang sống sờ sờ, đâu là dấu hiệu mà người sắp chết nên có sao?
Kiếm Tàn Uyên đang trong tay Trương Đình Ngọc rung lên dữ dội, dù anh ta có giữ chặt thế nào thì kiếm Tàn Uyên vẫn trượt ra, bay về hướng Mạc Phong đang đứng.
Chết tiệt! Thanh kiếm này! Nó thuộc về tao!
Ánh sáng vàng từ từ tan biến, cảnh tượng Mạc Phong đang trần truồng đứng trên băng ghế gỗ dần hiện ra.
A! Không mặc quần!, Tống Thi Vũ lập tức kêu lên, che mắt lại.
Mạc Phong lúc này mới phát hiện ra anh đang khoả thân trước mặt mọi người.
Tất cả đám người đều đang ngắm “cúc cu” dưới ánh trăng!