“Trương! Phong! Cậu không xong với tôi đâu!”, Mạc Phong tay ôm mông giận dữ gầm lên.
Lúc này Trương Phong vội vã phi từ trong phòng ra, gọi: “Anh Mạc Phong! Bắt lấy!”
Tiếp đó một bộ quần áo được ném tới, Mạc Phong tìm một điểm tựa rồi bật người lên. Ánh sáng vàng kim che lại những bộ phận chính. Mạc Phong lộn nhào trong không trung vài đường thì quần áo đã được mặc ngay ngắn trên người anh.
“Lát nữa tôi xử lý cậu sau! Mông tôi đau như vậy là do cậu hại!”, Mạc Phong mặc xong quần áo, đứng trong Bát Quái trận lườm Trương Phong một cái rồi giận dữ nói.
Người nào đó lúc này mới ngại ngùng gãi đầu đáp: “Hi hi, anh à, cứ giải quyết rắc rối trước mắt đi đã rồi tính!”
Trương Đình Ngọc thăm dò Mạc Phong một lượt từ trên xuống dưới. Mày rậm răng trắng, mắt sáng có hồn, cực kỳ phong độ! Hơn nữa, anh còn toát ra một sự bá đạo khiến người khác không dám nhìn thẳng!
“Có điều những người có mệnh đế vương, theo tử vi đều có khí chất vượt xa người thường!”
Mạc Phong tay trái chắp sau lưng, giữa bàn tay phải của anh đột nhiên tỏa ra tia sáng màu vàng. Thanh kiếm Tàn Uyên đột nhiên bay ra khỏi vỏ, giống như một đồ vật có hồn, bay thẳng về phía Mạc Phong.
Vù!
Kiếm khí bén nhọn xẹt ngang không trung, khiến đám người Trương Đình Ngọc vội vã lùi về sau vài mét!
“Nói đi, món nợ này nên tính thế nào!”, Mạc Phong cầm kiếm Tàn Uyên chỉ vào đám người kia, kiếm khí màu vàng kim giống như một con rồng uốn lượn quanh thanh kiếm.
Phương Hồng lập tức đứng lên trước che cho Tư Đồ Yên: “Cậu chủ, lát nữa nếu như có biến cố gì thì cậu đi trước nhé!”
“Nhiều người như vậy mà phải sợ mình tên đó sao?”, Tư Đồ Yên nhìn quanh rồi giận dữ hét lên: “Một lũ phế vật! Tôi nuôi các người chẳng được tác dụng gì!”
Lúc này, bên ngoài có tiếng người dồn dập bước tới.
“Nếu như có thêm chúng tôi thì khả năng thắng sẽ cao hơn đấy nhỉ?!”
Long Hưng Điền từ cổng bước vào, sau lưng ông ta còn rất nhiều người nữa. Chẳng cần nói cũng biết họ chính là cao thủ của nhà họ Bạch.
Cho dù đã có Yến Vân Thập Tam Kỵ, còn cả Đông điện Diêm Vương Phương Hồng và cả Trương Đình Ngọc, nhưng với tình hình trước mắt, bọn họ cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Trương Phong hoàn toàn có khả năng trấn áp được Trương Đình Ngọc trong thời gian ngắn, Phương Hồng cùng lắm cũng chỉ chặn được hòa thượng vô danh. Còn lại Yến Vân Thập Tam Kỵ chỉ có sức mạnh chiến đấu tập thể mạnh, nếu lực lượng bị phân tán thì từng người chẳng khác nào cái bia di động.
Hiện giờ Mạc Phong đã hồi phục, anh không cần ra tay cũng cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ tỏa ra từ kiếm Tàn Uyên. Giờ lại có thêm Long Hưng Điền và cao thủ nhà họ Bạch, có vẻ như kết cục của trận chiến này chưa đánh đã rõ.
“Giờ quân số hai bên đã cân bằng! Chúng ta cứ một đấu một công bằng đi! Dám không?”, Mạc Phong dùng kiếm Tàn Uyên chỉ vào Tư Đồ Yên cười lạnh.
Anh sớm đã biết cậu chủ Yến Kinh này có tính sĩ diện, trước mặt bao nhiêu người thế này, anh ta chắc chắn sẽ không rút lui.
Quả không ngoài dự đoán, Tư Đồ Yên đẩy Phương Hồng ra, lớn tiếng đáp: “Hôm nay ông đây sẽ đứng ở đây, có giỏi thì thử đụng tới một sợi tóc của tôi xem!”
Xẹt!