“Cô…cô Tống, sao cô lại đi cùng cậu ta? Đây là một nhân vật vô cùng nguy hiểm!”, người đàn ông đầu đinh nhìn vào Mạc Phong và cảnh báo với Tống Tư Tư.
Có lẽ sau lần Mạc Phong xuất hiện và gây sự lần trước thì Tống Thanh Sơn đã nói những người gác cửa phải đặc biệt lưu ý. Chính vì vậy dù hôm nay Mạc Phong có ngụy trang như thế nào thì cũng sẽ bị nhận ra.
Nếu kiểu gì cũng bị phát hiện thì hà tất phải giả vờ. Thực ra anh cũng cứ thế xung trận, không hề ngụy trang gì, cùng lắm là có nhiều hơn một món đồ so với lần trước. Đó là một chiếc kính râm.
Người đàn ông đầu đinh lập tức hét lên vào bộ điện đàm trong tay: “Mục tiêu xuất hiện! Cửa trước cần thêm người!”
Chỉ trong vòng mười mấy giây, một tốp mười mấy người từ trong nhà lập tức xông ra. Có thế thấy tất cả bọn họ đều là người luyện võ. “Các anh định làm gì?”, Tống Tư Tư gầm lên với bọn họ.
Đám người bao vây Mạc Phong. Người đàn ông đầu đinh cũng cầm một cây gậy nói với giọng cảnh cáo: “Nhóc con, mau thả cô Tống ra, nếu không chúng tôi sẽ cho cậu biết mùi!”
“Ơ! Xem ra trước đây vẫn chưa no đòn nhỉ!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Lần trước gã đàn ông mặt ngựa đã bị đánh tới mức phải nhập viện, giờ vẫn còn đang trong phòng giám hộ. Bác sĩ cũng đã nói, may mà đối phương nương tay, chứ nếu đánh hết sức thì lục phủ ngũ tạng đã bị đập nát từ lâu rồi!
Vì vậy người đàn ông đầu đinh này có một cảm giác sợ hãi Mạc Phong từ tận trong xương tủy.
Hắn lén lút lui về sau đám đông, nhưng điều khiến Mạc Phong bất ngờ là Tống Tư Tư đứng ngay trước mặt anh, nhìn cả đám người kia một lượt và lên tiếng: “Đây là bạn trai của tôi, cút!”
“Bạn trai sao?”, cả đám lập tức hô lên đầy kinh hãi.!Dường như họ không dám tin vào tai mình. Người đàn ông đầu đinh cảm thấy như sét đánh ngang tai. Hắn nhìn Mạc Phong với vẻ sững sờ: “Cậu nhóc, rốt cuộc cậu đã cho cô Tống dùng bùa chú gì vậy. Tôi nói cậu biết, mau hóa giải, nếu không nhà họ Tống sẽ cho cậu đẹp mặt!”
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Người đàn ông đầu đinh vừa rồi còn vênh váo, giờ lập tức có một vết hằn của năm ngón tay trên mặt.
Nhưng điều khiến đám đông kinh hãi đó là không phải Mạc Phong ra tay mà là Tống Tư Tư. Cô nhóc chau mày với vẻ hung hăng: “Tôi nói lại một lần nữa, cút!”
Nói xong cô bèn kéo Mạc Phong sải bước đi vào bên trong.
Đám người kia muốn ngăn cản nhưng lại không dám. Tống Tư Tư không phải như Tống Thi Vũ mà họ có thể tùy tiện chèn ép được.
Tống Khánh Phong chỉ có một cô con gái nên vô cùng cưng chiều.
Ai mà dám ức hiếp cô bé thì có lẽ sẽ bị Tống Khánh Phong bẻ cổ mất.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ? Thằng nhóc đó núp sau lưng cô Tống, chúng ta cũng hết cách!”, người thanh niên nhìn người đàn ông đầu đinh.
Người đàn ông đầu đinh xoa mặt khẽ thở dài: “Đi thông báo cho Tống Khánh Phong, nói là con gái ông ấy đã bị người khác cưỡng ép!”
“Nhưng vừa rồi rõ ràng cô Tống không giống như bị cưỡng ép mà!”
“Kêu đi thì cứ đi đi!”
“…”
Biểu cảm vừa rồi của Tống Tư Tư hết sức tự nhiên. Ánh mắt cũng không hề đờ đẫn.
Nhìn cô không giống bị khống chế bằng thuốc mà là tự nguyện!
Thế nhưng nếu cô tự nguyện thì thật khó hiểu. Sao Tống Tư Tư lại thích Mạc Phong được chứ?
Thực ra đây cũng là điều mà Mạc Phong muốn biết. Tại sao cô nhóc lại thích anh. Mặc dù trông anh cũng được nhưng nếu mà nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì thật khó hiểu.
Trong sân nhà họ Tống.
“Cảm ơn nhé! Có nhóc làm bia đỡ đạn, mọi việc thật dễ dàng!”, Mạc Phong nhếch miệng cười xấu xa.
Tống Tư Tư cười tủm tỉm: “Dựa dẫm vào phụ nữ để vào được đây chú không cảm thấy xấu hổ à?”
“Không hề!”
Anh nói chắc như đinh đóng cột. Rõ ràng là một hành động hết sức mất mặt vậy mà anh nói tỉnh bơ cứ như không.
“Chú ơi, người mặt dày như chú giờ ít lắm!”, Tống Tư Tư mỉm cười trêu chọc.
Mạc Phong chỉ nhún vai, không hề phản bác. Anh nhìn tình hình xung quanh, hầu như không có ai chú ý tới anh.
Điều này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Hôm nay ông đây tới để gây sự, vậy mà không được ai để mắt tới.
“Ấy, Tư Tư tới rồi à, cậu nhóc này là ai vậy?”, một người phụ nữ ăn mặc duyên dáng khẽ cười hỏi.
Thấy bà ta đi về phía mình, Tống Tư Tư lập tức khoác tay Mạc Phong mỉm cười đáp lại: “Thưa cô, đây là bạn trai của cháu!”
“Được lắm, cậu nhóc trông đẹp trai đấy nhỉ. Tư Tư sắp học đại học, có thể yêu đương rồi, cô ủng hộ cháu!”, người phụ nữ nhìn Mạc Phong và gật đầu với vẻ hài lòng.
Bà giống như một người mẹ xem mặt con rể, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Có thể anh không quá đẹp trai, không đẹp tới mức tuyệt diễm như Vưu Giang Hàng nhưng anh mang tới cho người khác cảm giác an toàn. Và có thể khi mới gặp lần đầu, mọi người sẽ cảm thấy anh khá bình thường nhưng nhìn lâu thì thấy cũng không tệ, rất có khí chất.
“Phải rồi, cậu bé tên là gì?”, người phụ nữ trung niên đột nhiên nhớ ra điều gì bèn vội vàng hỏi.
“Cô à, không có gì! Cháu thích cô ấy!”
Tống Tư Tư càng tỏ ra bình tĩnh thì họ càng cảm thấy con bé đang bị Mạc Phong khống chế.
Nhưng mà trời ơi đất hỡi, cô nhóc này tự nguyện mà. Thế nhưng vào giờ phút này Mạc Phong cũng chỉ biết dựa vào cô nhóc, xem cô như là bia đỡ đạn thì ít nhất cũng sẽ không gặp trở ngại gì khi bước vào đây.
Tuy nhiên từ đầu tới cuối Mạc Phong vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với cô nhóc này. Phải có sự đề phòng người khác. Với tình huống như thế mà quá tin người thì chẳng khác gì tự đào hố chôn mình!
Thấy tiếng ồn mỗi lúc một lớn, không ít người trong sân đổ dồn ánh mắt về phía họ.