**********
Có lẽ rất nhiều người nhận ra Mạc Phong, bởi vì cách ăn mặc của anh rất khác người. Trên vai khoác một hộp đàn nên rất dễ bị nhận ra.
“Ấy, thằng nhóc đó là Mạc Phong sao? Cậu ta dám tới thật à?”
“Cậu là kẻ đầu tiên dám tranh giành phụ nữ với ông cụ Lục đấy!”
“Đúng là điếc không sợ súng. Lần này tới thì không dễ rời đi được đâu. Nghe nói Tống Thanh Sơn đã thuê một tốp cao thủ, mấu chốt là nhà ông cụ Lục cũng dẫn theo một nhóm vệ sĩ, như vậy thì cậu nhóc này lĩnh đủ rồi”.
“Ha ha, hôm nay lại có kịch hay để xem đây!”
“…”
Cả đám người như cười trên nỗi đau của người khác. Có lẽ bọn họ đều cho rằng sau hôm nay anh sẽ chỉ còn là một thi thể.
Một lúc sau, Tống Thanh Sơn cũng đã chạy ra khi nắm được thông tin. Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông khác. Nếu không nhầm thì đó chính là Tống Khánh Phong.
“Tư Tư!”
Tống Khánh Phong kêu lên
Nhưng Mạc Phong vẫn cứ nắm chặt cánh tay của Tống Tư Tư và mỉm cười: “Hi hi, chào chú, cháu tên Mạc Phong, mong được chỉ bảo thêm ạ!”
“Ai muốn qua lại với cậu, mau buông con gái tôi ra, nếu không hôm nay cậu đừng mong sống sót rời khỏi chỗ này!”, Tống Khánh Phong tức giận, đôi mắt rực lửa nhìn chăm chăm vào anh như muốn lao lên xé nát anh ra.
Lúc này Tống Tư Tư chủ động quàng lấy cánh tay Mạc Phong và khẽ nói với bố: “Bố, con thật sự thích anh ấy!”
“Con gái, đừng lo lắng, nếu thằng này dám uy hiếp con, làm con bị thương thì bố sẽ liều mạng với cậu ta!”
“…”
Mạc Phong bỗng tối mặt. Xem ra không ai dám tin là Tống Tư Tư chủ động bám lấy anh. Điều này cũng khiến anh cảm thấy cạn lời.
Lẽ nào không thể để sức hấp dẫn của anh thu hút Tống Tư Tư và khiến cô nhóc tự nguyện giúp mình sao?
Làm loạn lên cứ như anh là kẻ buôn người và bị anh chuốc bùa mê thuốc lú gì không bằng.
Thế nhưng mọi người đều tưởng như vậy thì anh cũng thuận buồm theo gió thôi.
Anh quàng tay qua ôm cô. Đầu ngón tay anh xuất hiện một cây kim bạc rất nhỏ.
Cây kim chĩa thẳng vào họng cô bé. Chỉ cần Mạc Phong ấn sâu hơn một chút là Tống Tư Tư sẽ bị kim đâm trúng họng ngay, thậm chí còn không kịp kêu lên.
Thấy vậy Tống Khánh Phong tức giận giậm chân. Để giảm bớt âm thanh, ông ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm loạn, nếu không tôi có thể khiến cậu bị đánh tan tành xác pháo đấy!”
“Ồ! Vậy sao?”, Mạc Phong nhếch miệng cười, chiếc kim lại nhếch về phía cổ Tống Tư Tư thêm một chút.
Thậm chí là cây kim đã đâm vào cổ cô bé khiến Tống Khánh Phong tái mặt vội vàng lên tiếng: “Dừng dừng dừng! Chỉ cần cậu không làm hại con gái tôi thì tôi sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho cậu!”
“Cảm ơn chú Tống!”
Nói xong anh dắt Tống Tư Tư tới một góc và ngồi xuống. Những người ngồi ở bàn này đều không phải người nhà họ Tống mà là giúp việc và tạp vụ.
“Vừa rồi có sợ không?”, Mạc Phong liếc nhìn cô khẽ cười.
Tống Tư Tư nhoẻn miệng không chút sợ hãi: “Sao phải sợ! Chú có làm hại tôi đâu. Hơn nữa tôi là tấm bùa hộ mệnh của chú, vào thời khắc này chú tự nguyện thà để mình bị thương chứ không để tôi bị mà! Đúng không?
“Phù!”, anh nín thở, mấy cô gái bây giờ ngang ngược thật.
Đúng là không nên đưa vào cung để đấu nhau, vì mới có tí tuổi đầu mà đã như thế này rồi.
Cô nhóc nói không sai. Vào thời khắc này chắc chắn anh sẽ không làm tổn thương cô bé, và cùng lắm anh cũng chỉ lấy cô nhóc làm chỗ dựa chứ không lấy cô ra để đổi lấy mạng mình. Đó không phải là hành động của một người đàn ông, một người quân tử!
“Nhóc giúp tôi như vậy, không sợ bố của nhóc sẽ biết sao?”, Mạc Phong nhìn cô bé với vẻ nghi ngờ.
Nhưng Tống Tư Tư không hề quan tâm: “Thanh xuân phải buông thả một chút, lúc cần điên thì cũng nên điên mà!”
“Cái gì?”
Thanh xuân phải buông thả một chút sao? Lẽ nào cô nhóc này coi mọi việc chỉ là trò chơi?
Anh bỗng vô thức ngồi cách xa cô bé một chút. Tung hoành ngang dọc bao nhiêu năm, cuối cùng là bị một cô nhóc sửa gáy.
Phía sau linh đường.
“Chú hai, chú đừng bực bội nữa, có biết lần này anh mời biết bao nhiêu cao thủ không? Để cho buổi tang lễ diễn ra thuận lợi anh còn mời cả cao thủ nước ngoài nữa, đảm bảo sẽ giết được thằng nhóc đó!”, Tống Thanh Sơn khẽ vỗ vai Tống Khánh Phong an ủi.
Bởi vì Tống Khánh Sơn xếp ở vị trí thứ hai trong dòng họ nên Tống Thanh Sơn gọi ông ta là chú hai cũng là điều hết sức bình thường.
“Nhưng anh! Tống Tống đang nằm trong tay thằng nhóc đó. Em chỉ có mỗi một đứa con gái, không thể làm hại thằng nhóc đó được. Còn không được nữa thì thả nó đi.
Đây cũng là lý do Tống Tư Tư có tính ngạo mạn như vậy. Chẳng còn cách nào khác. Đứa con gái độc nhất trong một gia đình luôn ngang bướng như vậy.
Tống Thanh Sơn cũng thởi dài bất lực. Ông ta lắc đầu: “Chỉ cần thằng nhóc biết khó mà lùi thì anh cũng có thể tha cho nó. Mấu chốt là không được để cậu ta đắc tội với người nhà họ Lục! Nhất là ông cụ Lục, nếu không chúng ta cứ như vậy, nhà họ Lục mà muốn đối phó lại thì dễ như trở bàn tay!”
“Nhưng…để cậu ta biết khó mà lùi thì…điều này….”
Nếu cậu ta biết điều như vậy thì hôm nay đã không tới đây!
Để ông cụ Lục có thể đưa Tống Thi Vũ đi một cách thuận lợi, vô số sát thủ được bố trí xung quanh ngôi nhà, có thể nói là họ đã làm hết sức mình.
…
Buổi trưa, thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm. Kỳ lạ là lúc sáng trời còn trong vắt thì giờ mây đen giăng kín. Có lẽ sắp có mưa to.
Khi mọi người đang dùng bữa thì Mạc Phong đột ngột phát hiện ra có một nhóm người từ ngoài đi vào. Bọn họ mặc trang phục màu đen đúng tiêu chuẩn. Dẫn đầu là một ông cụ tóc đã bạc nhưng trông cơ thể vẫn vô cùng rắn rỏi.
Cơ bắp ông ta chắc nịch, nhìn thần thái như vậy có thể biết chắc được trước đây ông ta từng đi lính.
Thực ra rất dễ để nhận ra những người từng là quân nhân. Từ cách đi đứng, tư thế của họ hiện ra rất rõ ràng. Phía sau ông cụ có một nhóm người mặc đồ đen, trông ai ai cũng lực lưỡng. Tất cả đều là người luyện võ. Mấy người đi trước còn thấy rõ vết chai hằn trên tay. Xem ra bình thường họ là người thích dùng súng và dao găm.
Nếu anh đoán không nhầm thì đây chính là ông cụ Lục.
Một lúc sau, Tống Thanh Sơn bước tới chào đón với khuôn mặt tươi cười. Nụ cười của ông ta tươi như hoa: “Ông Lục, vất vả cho ông rồi!”
“Không có gì, đường đi khá ổn, chỉ là ngồi lâu nên lưng hơi khó chịu! Hầy! Già rồi, càng lúc càng vô dụng!”, ông cụ Lục phất tay khẽ cười.
Tống Thanh Sơn vội vàng phụ họa: “Làm gì có, ông Lục còn tinh anh lắm. Nếu không nói tuổi thì người khác còn tưởng chúng ta là anh em cơ đấy. Cơ thể của ông Lục còn tốt hơn của tôi nữa là, thật ngưỡng mộ!”
“…”