Vụt!
Anh ta vung tay, cánh cửa của căn phòng bên trong lập tức bị mở ra và nhìn thấy Tống Thi Vũ cũng như thấy Mạc Phong đang ngâm mình trong thùng gỗ.
“Ồ! Hóa ra trong này vẫn còn người nữa à? Không biết hai người là?”, Trương Đình Ngọc khẽ cười nhìn vào trong.
Tư Đồ Yên liếc nhìn rồi bật cười: “Đó không phải là đứa con hoang của nhà họ Mạc làm loạn vùng duyên hải sao? Cô gái đó nghe nói là người mà nhà họ Tống không chấp nhận, thật đúng là một cặp trời sinh!”
"Anh nói ai là đồ con hoang?! Có giỏi nói lại lần nữa xem!", Trương Phong chỉ thẳng mặt Tư Đồ Yên mà giận dữ gầm lên. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tư Đồ Yên đường đường là thiếu gia của Yến Kinh, lần đầu tiên trong đời bị người khác chỉ thẳng mặt uy hiếp như vậy, hơn nữa kẻ đó lại còn là một tên vô danh tiểu tốt.
Có điều Trương Phong này gan cũng to ngang trời, đừng nói trước mặt hắn có là thiếu gia Yến Kinh, cho dù có là vua đi nữa thì hắn vẫn dám chỉ thẳng mặt mà mắng.
Lúc Mạc Phong còn ở vùng duyên hải, nếu có ai dám mở miệng mắng Tống Thi Vũ một câu "con hoang" thì dù anh có bị thương nặng thế nào cũng sẽ bắt kẻ đó trả giá đắt. Chỉ có điều giờ Mạc Phong vẫn đang hôn mê, nếu không thì anh đã lao tới cho Tư Đồ Yên một trận rồi.
Tư Đồ Yên mặt biến sắc, trầm giọng đáp: "Cứ thử chỉ tay vào tôi uy hiếp lần nữa xem!"
"Tôi chỉ đấy thì sao hả con rùa rụt cổ?! Nếu không phải vì nể mặt hòa thượng vô danh thì tôi còn đánh anh rồi ấy chứ!", Trương Phong giận dữ chỉ vào Tư Đồ Yên hừ lạnh.
"Anh...!"
Lúc Tư Đồ Yên đang định lao tới thì Trương Đình Ngọc híp đôi mắt đào hoa lại khẽ lắc đầu cười nói: "Chốn cửa Phật linh thiêng không được phép động tay động chân. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta quay về thôi! Vài ngày nữa tôi sẽ tới lấy thứ thuộc về mình!"
Trong lúc nói chuyện, anh ta luôn nheo mắt lại, trong mắt như có hoa đào nở rộ nhưng sâu trong đáy mắt vẫn hiện ra vẻ xấc xược!
Tư Đồ Yên lúc này mới giận dữ hừ một tiếng, nói: "Hứ, chỉ riêng tội dám chỉ tay vào mặt tôi của anh thôi cũng sẽ phải chịu hậu quả thích đáng! Cứ đợi mà xem!"
"Tôi không chỉ chỉ tay vào mặt anh mà còn chổng mông vào mặt anh đấy, định cắn tôi chắc?", Trương Phong cười khẩy rồi chổng mông về phía Tư Đồ Yên.
May mà Tư Đồ Yên sinh ra trong gia đình danh giá, nên đương nhiên đã học cách giữ gìn phẩm giá. Trương Đình Ngọc thì càng không phải nói, về vấn đề này thì anh ta còn vượt xa Tư Đồ Yên.
Có một câu nói rất hay, đó là con chó sủa to thì không cắn người mà con chó không sủa mới thực sự dám cắn người!
Đây cũng chính là một đạo lý ở đời, đừng nhìn bây giờ hai người họ chịu nhịn dĩ hòa vi quý như vậy mà tưởng họ sẽ không báo thù.
"Đại sư, chúng tôi xin phép về trước!", Trương Đình Ngọc vẫn nở nụ cười tươi như cũ, sau đó kéo Tư Đồ Yên đi ra khỏi cửa.
Sau khi ra khỏi cửa vẫn rất lịch sự khép cửa lại. Mãi đến khi hai người kia đã đi xa, Trương Phong mới giơ ngón tay thối lên, lạnh lùng nói: "May mà hôm nay tâm trạng ông đây tốt, nếu không đã đánh chết hai người các người rồi!"
Hòa thượng vô danh âm thầm liếc nhìn Trương Phong một cái, sau đó bất lực lắc đầu, có điều cái lắc đầu này không phải vì thái độ của Trương Phong: "Than ôi! Lẽ nào vạn vật trên đời này thực sự có kiếp luân hồi? Số phận đã định sẵn giang hồ sẽ một lần nữa phải trải qua một cơn mưa máu tanh!"
"Hả? Luân hồi? Cơn mưa máu tanh? Đại sư nói vậy là có ý gì?", Trương Phong nhìn hòa thượng vô danh, hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Thiên cơ không thể tiết lộ, hơn nữa việc này thí chủ không quản nổi, mà cũng không nên can dự vào!"