"Tôi... Lời này của ông có tính sát thương rất cao đấy. Ở Giang Hải này có anh Mạc Phong của tôi là số một, thế thì tôi chính là số hai, là số hai đấy ông hiểu không? Chính là ngoài Mạc Phong ra thì tôi là người lợi hại nhất! Này, ông đừng có đi!"
"..." Hòa thượng vô danh cũng không chịu nổi cái thói khoác lác này của Trương Phong nữa nên quay lưng cầm cây chổi tiếp tục quét dọn.
Lúc này trên con đường rời chùa Bạch Mã.
"Vừa nãy nếu không phải anh cản tôi lại thì tôi đã cho tên đó một bài học rồi! Quá ngông cuồng!", Tư Đồ Yên giận dữ giậm chân. Nếu nơi đây là Yến Kinh thì chỉ cần anh ta nháy mắt ra hiệu đã có hơn trăm người vây lại dần cho Trương Phong một trận nhừ tử rồi. Chỉ tiếc rằng hiện tại họ đang ở Nam Đô, ở trong địa bàn của người khác thì đành phải biết điều hơn một chút. Hơn nữa, Bạch Như Nguyệt rõ ràng rất quan tâm đến người ở trong căn phòng đó. Nếu như hai bọn họ ra tay làm náo loạn lên thì e rằng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Trương Đình Ngọc khẽ mỉm cười đáp: "Anh Tư Đồ, có muốn hợp tác cùng với tôi làm một việc không? Anh sẽ có được thứ anh muốn, tôi cũng sẽ có được thứ tôi muốn! Bởi người nhà Tư Đồ thực chất cũng rất muốn trừ khử kẻ đáng lẽ đã phải chết này đúng không?"
Người anh ta đang nhắc đến đương nhiên chính là Mạc Phong. Mạc Phong đáng lẽ đã chết từ hai mươi năm trước rồi, vậy mà bây giờ tự nhiên xuất hiện rồi trở thành mầm họa. Tranh thủ lúc Mạc Phong còn chưa khôi phục được thế lực nhà họ Mạc để trừ khử anh nhằm ngăn hậu họa về sau.
Tư Đồ Yên cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe vậy thì lập tức quay sang nhìn Trương Đình Ngọc nói nhỏ: "Thế rốt cuộc anh thích thứ gì của hắn ta? Là người phụ nữ đó sao?"
"Ha ha, phụ nữ thì ai cũng thích, nhưng sau cùng cũng chỉ là phụ nữ mà thôi. Muốn thành việc lớn thì phải có tầm nhìn xa hơn!"
"Nói tiếng người đi!"
"Tôi muốn có được thanh kiếm của hắn ta!"
"..."
Bây giờ nghĩ lại thì thanh kiếm của Mạc Phong quả đúng là một thanh kiếm tốt, nó đã tung hoành khắp cả vùng duyên hải.
Dù cho có sự giúp đỡ của nhà họ Bạch, nhưng nếu Mạc Phong không thể tự phá vòng vây thì Bạch Như Nguyệt cũng lực bất tòng tâm, cũng may là anh chạy tới được chỗ không phải địa bàn của mấy gia tộc kia.
Hai người họ chụm đầu vào nhau thì thầm, sau đó đột nhiên cùng bật cười ha hả.
"Anh Đình Ngọc, không ngờ ngoài mặt anh thanh cao nho nhã vậy mà thực ra lại nghĩ ra cách ti tiện thế này? Tôi sớm đã biết anh thích cô gái đó, cô gái lọt vào mắt xanh của anh chắc chắn phải rất xinh đẹp!", Tư Đồ Yên vỗ vai Trương Đình Ngọc cười lớn.
“...”