Trước mắt Duệ Húc có rất nhiều đồ trang sức, liếc mắt một cái, cũng không có thứ gì khiến hắn thấy vừa ý.
“Em thích gì? Cứ chọn đi,” Lê Duệ Húc vỗ nhẹ chiếc nhẫn trên tay, giọng nói nhàn nhạt.
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn đồ trang sức, mắt cảm giác như bị cái gì đó
đâm vào, thật sự là sáng quá, cô nhìn từng món đồ một, đồ trang sức này
không những có giá trị, mà còn được làm một cách tinh xảo, cô ghi nhớ
từng thiết kế một, cô rất thích, nhưng thích không có nghĩa là nhất định phải có được, có khi chỉ cần nhìn, cũng là một loại hưởng thụ thích
thú.
“Em thích cái này?” Lê Duệ Húc dừng lại phía sau cô, nhìn thấy cô
nhìn chằm chú chiếc vòng cổ, đây có lẽ là vật quý nhất ở đây, cô thực
tinh mắt, trong mắt hắn có chút xem thường, phụ nữ, quả đúng là phụ nữ.
“Gói chiếc này lại.” Hắn thản nhiên phân phó cho nhân viên đứng phía sau, hắn đút tay vào túi quần đứng đó, lại càng lãnh đạm khiến người
khác khó tới gần, mặt hắn lạnh đi vài phần.
Một lúc sau Tô Lạc mới quay đầu lại, kì quái nhìn nhân viên đem
chiếc vòng cô đi, cô cúi đầu, có chút tiếc nuối, cô còn chưa nhìn kĩ văn hoa trên chiếc vòng cổ kia, thật là đáng tiếc.
Khi cô còn đang thất thần, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đã được đặt
trong tay cô, không quá nặng nhưng cũng khiến tay của cô hơi hạ xuống.
Chiếc hộp trên tay cô đựng chiếc vòng cổ vốn không thuộc về cô, vội vàng đuổi theo hắn.
“Lê Duệ Húc…” Cô gọi tên hắn, cho tới nay, cô chưa bao giờ gọi cả họ và tên một người như vậy, ngay cả khi hắn goi cả họ tên cô.
“Làm sao vậy, em còn muốn mua gì nữa?” Lê Duệ Húc dừng lại, nhìn
chằm chằm chiếc vòng cổ, khóe miệng khẽ cong cười như không cười hỏi, cô đã có được chiếc vòng đắt nhất ở đây, còn chưa đủ sao?
“Lê Duệ Húc, trả lại cho anh,” Tô Tử Lạc nghe ra trong giọng nói hắn có sự châm chọc, cô cũng đâu phải đồ ngu, cũng chẳng phải đồ đần, cô đã nghĩ vì sao hắn phải đưa cô thứ này, hắn nghĩ cô là người tham hư vinh
đúng không?
Không thể không nói, thái độ này của hắn, khiến cô bị tổn thương, cảm thấy rất tự ái.
Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo trên tay mình, vẻ mặt
càng lạnh hơn, “Cô không thích sao?” vẫn là ngữ khí này, nhưng lại có
sức đả thương lớn đến người khác.
Tô Lạc khẽ cắm môi dưới, trên môi có giấu răng mờ mờ, ” Em rất
thích, liếc mắt nhìn đã thích nó nhất, nhưng cái em thích không phải là
đem nó đeo trên cổ mình, mà chính là hoa văn, là thiết kế của nó, em chỉ muốn nhìn rõ một chút, không có quy định nào là thích nhất định liền
phải cầm trong tay.”
Cô ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, đôi mắt kia vẫn trong suốt như trước,
không có nửa phần nói dối, cô cũng không có ý kia, chính là bản thân hắn hiểu lầm.
Tuy rằng cô gái nào cũng ưa thích đồ trang sức, cũng không phải cô
gái nào đều có tiền để mua. Cô cũng không biết cô gái nào bên cạnh hắn
có phải đều như thế nhưng Tô Tử Lạc – cô vĩnh viễn không bán mình vì
tiền, nếu cần, lúc trước cô cũng sẽ không bỏ qua công việc tốt mà Ôn
Nhiên lo cho.