“Vậy em cứ đem về nghiên cứu từ từ, những thứ Lê Duệ Húc đã lấy ra,
cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ lấy lại, nhất là đối với con gái, ” Lê Duệ Húc đem chiếc hộp đặt lại trên tay cô, mặc kệ vì nguyên nhân gì,
chiếc vòng cổ đã là của cô.
“Nhưng mà em…” Tô Lạc muốn nói gì đó, đưa cho cô, cô sẽ lại đặt trong ngăn kéo, như vậy thực lãng phí.
“Làm sao vậy, chồng tặng vợ một món trang sức, cô cũng lựa chọn khó
khăn như vậy, cô có phải khó chiều theo quá không?” Lê Duệ Húc đưa tay
dùng sức xoa nhẹ tóc Tô Lạc, không thể không nói, hắn thích động tác
này, tóc cô thật mềm, sờ giống như sờ tơ lụa, suôn mềm, một mái tóc màu
đen phổ biến, có lẽ vì tóc cô không phải chịu tổn hại từ những hóa chất, cảm thấy thật thoải mái.
Mà hắn ghét nhất là bị từ chối, Lê Duệ Húc hắn còn chưa có bị ai từ
chối nhiều như thế, cô gái này chính là không chịu nể mặt người khác.
“Anh đi lấy xe, chờ anh ở đây.”Hắn buông tay, lấy chùm chìa khóa rồi nói với cô, Tô Lạc còn muốn nói gì đó, vẻ mặt hắn không cảm xúc như đã
rất rõ, hắn đã quyết định, không có khả năng thay đổi.
Một mình cô đứng đó, nhìn người đi đường đi tới đi lui, cảm giác cô đơn lạc lõng.
“Lạc Lạc…” Một âm thanh vang lên bên tai khiến cô giật mình, mắt cô
như bị thứ gì đó đâm phải, rất khó chịu, cô còn chưa kịp phản ứng, hơi
ấm quen thuộc đã bao quanh cô, một thân thể ôm chặt lấy cô.
“Vũ Nhiên…” Môi của cô khẽ động, cả người nóng lên, cô biết cô không phải đang làm mơ.
“Lạc Lạc, em đã đi đâu, em có biết anh luôn tìm em, anh rất lo lắng cho em.”
Tay hắn khẽ nâng lên gương mặt tái nhợt của Tô Lạc, đôi mắt cô chứa
đầy sự chua xót, Vũ Nhiên cảm giác trái tim bị bóp chặt, sự tổn thương
hiện rõ trên mặt, đều do hắn dùng chính tay mình phá hỏng.
“Xin lỗi, Lạc Lạc, em cứ trách anh đi, không cần tự làm khổ chính
mình, quay về đi, quay về bên cạnh anh, chúng ta giống như trước đây có
được không?” Ôn Vũ Nhiên ôm chặt cô vào trong lòng, những cảm xúc tưởng
như đã biến mất đã quay trở lại toàn bộ.
Để hắn ích kỉ một lần có được không? Hắn thực sự không thể rời xa cô, thức sự không thể.
Đột nhiên Tô Lạc đẩy hắn ra, nhìn hắn giống như người lạ, “Vũ Nhiên, anh cũng biết chúng ta là không có khả nắng, em cũng không thể làm
người thứ ba chen vào hôn nhân của người khác,” cô dùng sức hít hít
chiếc mũi, đúng vậy, cô thừa nhận, cô vẫn yêu người đàn ông này, là rất
yêu, nhưng cho dù là yêu, cô cũng không có khả năng đi phá hủy hạnh phúc của người khác, nếu cô làm như vậy, cô sẽ thấy mình thật thấp hèn.
Hắn đã lựa chọn ở bên cạnh vợ của hắn, lần sau sự lựa chọn vẫn sẽ là vợ của hắn mà thôi.
Tô Lạc đã bị bỏ rơi rồi.
“Lạc Lạc…” Ánh mắt luôn bình thản của Ôn Vũ Nhiên hiện lên sự đau đớn, cô, thực sự để ý đến chuyện đó sao?
Tô Lạc xoay người, lại bị hắn kéo tay lại, cô cảm giác cổ tay có chút đau.
“Lạc Lạc, chờ anh có được không? Anh sẽ nhanh chóng xử lý mọi việc.” Trên mặt Vũ Nhiên thoáng hiện sự kiên định, hắn sẽ nghĩ biện pháp, nhất định, hắn không muốn cuộc đời của hắn cứ trôi qua như vậy, Tô Tử Lạc,
không có cô, hắn sẽ tiếc nuối cả đời, mà hắn không muốn phải tiếc nuối.
“Chúng ta, không còn cơ hội…” Đột nhiên Tô Lạc giật khỏi tay hắn,
“Vũ Nhiên, anh đã kết hôn…” cô cúi đầu… Giọng nói có chút âm u, đây là
sự thật không thể thay đổi, hắn đã thuộc về cô gái khác.