“Anh có thể ly hôn,” Ôn Vũ Nhiên mím môi, hắn sẽ không thể nghe lời
người đàn ông kia cả đời, hắn muốn, sẽ không có khả năng buông tha dễ
dàng như vậy, nhất là người phụ nữ mà mình yêu, bỏ qua như vậy, hắn sẽ
không có bất kì cơ hội nào nữa.
“Nhưng, em đã kết hôn…” Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn quyết tâm, hắn có thể ly hôn, còn cô, chỉ cần người đó không đồng
ý, cô có khả năng nói ra trước hay sao, dù sao là cô cũng đã đồng ý
trước, hôn nhân không phải trò đùa, cho dù cuộc hôn nhân của cô đến một
người chúc phúc cũng không có, cô vẫn rất tôn trọng nó.
“Em nói cái gì..” Ôn Vũ Nhiên nheo hai mắt, vừa rồi Tô Lạc nói gì, cô ấy nói…
Cô đã kết hôn, có phải là hắn nghe nhầm. Cô sao có thể kết hôn, sao có thể được, mới chỉ có nửa tháng trời ngắn ngủi.
“Đúng, em kết hôn, thực sự đã kết hôn,” cô nắm chặt ngón tay, để cho hắn nhìn rõ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn ngoài ý
nghĩa đính hôn cũng không có khả năng tượng trưng cho thứ khác.
Ôn Vũ Nhiên khiếp sợ nhìn cô, hắn không thể nghĩ rằng cô đã kết hôn, đã trở thành vợ một người đàn ông khác.
“Vũ Nhiên, chúng ta thực sự không có khả năng,” Lúc Vũ Nhiên đang
thất thần, cô kéo tay mình khỏi tay hắn, sau đó chạy về phía trước,
không biết đây là cảm giác gì, cô chỉ thấy cả người rất khó chịu, rất
khó chịu, khó chịu, dường như có một thứ gì đó trong cơ thể cô bị kéo
ra, rõ ràng yêu nhau, vì sao lại không thể ở cùng với nhau, hắn không
thể mà cô cũng không thể.
“Lạc Lạc…” Một lúc sau, Ôn Vũ Nhiên mới tỉnh táo lại, hắn không tin, chi dù cô đã kết hôn, hắn cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối không
buông tay. Hắn đuổi theo cô, vất vả lắm mới nhìn thấy hình bóng cô, hắn
sẽ không để cho cô rời đi nữa, cũng sẽ không khiến chính mình tìm không
thấy bóng dáng cô, nếu như thế hắn sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên.
Tô Lạc chạy nhanh về phía trước, độ nhiên một chiếc xe dừng trước
mặt cô, cửa xe mở ra, lộ ra gương mặt người đàn ông lạnh như băng.
“Lên xe.” giọng nói lạnh như băng vang lên khiến không khí lạnh đi
vài phần, Tô Lạc nhìn thấy Vũ Nhiên giữ dòng người, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ngồi xuống đóng cửa xe, khi cửa xe đóng lại là lúc, hắn cùng
với cô đã thuộc về hai thế giới, dù cho dùng cách nào cũng không thể xóa đi được khoảng cách đó, rất xa…
Chiếc xe di chuyển, mọi người chớp qua, từ cửa kính xe cô nhìn thấy
vẻ mặt lo lắng của Vũ Nhiên, cô cúi đầu một lần nữa, cảm giác trên bàn
tay có một giọt nước rơi xuống lạnh lẽo.
Ôn Vũ Nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe đã rời đi, hai tay
hắn nắm chặt, chiếc xe rất quen thuộc, hắn đã từng gặp ở nơi nào.
“Lạc Lạc..” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, toàn thân dường như đang run lên.
Lê Duệ Húc dừng xe lại, tay nắm chặt tay lái, “Xuống xe.” mặt hắn không chút thay đổi nói.
Tô Lạc khẽ nắm tay, xuống khỏi xe, cô còn chưa kịp hỏi gì, chiếc xe
này đã giống như tên phi ra ngoài, chỉ có một mình cô ở nơi này, bao
quanh dường như không có bất kì ai.
Môi cô khẽ run run, cảm giác bản thân mình thật thê thảm.
Cô đi thẳng về phía trước, dùng đến đôi chân của mình, có vẻ như
ngoài bước đi, cô không có thể làm gì hơn, cô không trách Lê Duệ Húc giữ cô lại, dù sao giữ bọn họ không có tình yêu, họ chỉ sống chung với
nhau, khoảng cách và tôn trọng, có chăng cũng chỉ là một tờ hôn thú.