Cô đi vào trong phòng, phòng cô có một
đống gói lớn nhỏ, cô thở dài một hơi, cầm lên nhìn, là quần áo cô vừa
thử vừa rồi, cô ngồi trên giường, hít thở, nhìn những thứ trong phòng,
trong mắt hiện lên sự mất mát.
Cô lấy một chiếc hộp đựng trang sức
tinh xảo từ một chiếc túi, mở ra, dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ càng rạng
rỡ và đẹp hơn, thật đặc biệt, có cảm giác xa hoa lại thuần khiết.
Cô ngồi ở trên giường, mở ngăn kéo bàn, dường như tìm thứ gì đó, nhưng tìm một lúc lâu, vẫn không tìm thấy.
Bàn tay cô khẽ nắm lại, kì lạ, bản vẽ phác thảo của sao lại không thấy, cuối cùng cô thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.
Có lẽ khi cô dọn dẹp đồ đạc không cẩn
thận đã làm mất, cô lấy một tờ giấy và bút, ngồi vẽ mô tả, rất nhanh
trên giấy xuất hiện một hình vẽ đơn giản, bông hoa lục bình nho nhỏ,
tinh tế, nhỏ xinh nhưng lại duyên dáng không thể diễn tả.
Tươi mát, trang nhã, xinh đẹp.
Cô nhìn hình vẽ trên giấy, khóe môi
cong lên nụ cười, cô đứng lên, chân đã tê rần, cô khẽ hít hít chiếc mũi, thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài, cô muốn đi làm cơm cho hắn ăn, mặc kệ mệt đến thế nào, cũng không biết sao hắn lại bỏ cô ở đó, cô chỉ biết,
cô muốn tới phòng bếp, chỉ thế thôi, cô không muốn nghĩ nhiều, không
muốn oán hận nhiều, oán hận chỉ khiến bản thân mệt mỏi.
Trong phòng bếp, cô chuyên tâm nấu ăn,
cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn ra phía ngoài, đã biết hắn đã về, không biết vì sao, cô cảm thấy chua xót, cô vội xoa đôi mắt, không
muốn mình khóc, có rất nhiều ủy khuất, cô đã trải qua, không có vấn đề
gì, không có gì đâu.
Ngoài cửa, Vệ Thần mau chóng theo sau
Duệ Húc vào trong, hắn đặt mông ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả
táo trên bàn bắt đầu gặm, giống như ở nhà hắn vậy, hết sức tự nhiên.
“Húc, nhà anh thật lớn.” Hắn dùng lực gặm quả táo, không ngừng nhìn ngó xung quanh.
“Nhà cậu cũng vậy.” Lê Duệ Húc nhàn
nhạt nói, nhàm chán liếc mắt nhìn Vệ Thần, rõ ràng là con nhà giàu, tên
này lại luôn xem mình thành kẻ nghèo, thật sự không biết trong đầu hắn
nghĩ cái gì, gia đình nhà hắn so với Lê Duệ Húc cũng không có kém hơn.
Vệ Thần cười ngọt, “Anh cũng viết, tôi
trên còn có một bà mẹ tám mươi tuổi phải nuôi, dưới còn một vị hôn thê
phải nuôi,” Lại là câu này, mồm mép tên này cũng được lắm.
Một bóng người gầy nhỏ xuất hiện trước
mắt Vệ Thần, ánh mắt hắn híp lại, vội vàng chạy tới, vui vẻ lấy đĩa thức ăn từ tay Tô Lạc đặt trên bàn muốn ăn thử.
“A, chị dâu, chị còn nhận ra tôi không? Tôi đã từng tới đây, hôm nay tôi tới làm phiền chị.” Hắn mặt không đỏ,
tim đập không nhanh nói, Tô Lạc chớp mắt nhớ ra, người này chính là…
Cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại quay vào trong bếp, cô cảm thấy ánh mắt Duệ Húc nhìn cô vẫn rất lạnh lẽo.
“Này, Húc, đây là ánh mắt anh nhìn vợ
anh sao, sao lại giống như nhìn kẻ thù vậy?” Vệ Thần nhìn bàn đồ ăn đến
chảy nước miếng, thấy được Duệ Húc bước lại gần, gương mặt lập tức
nghiêm lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn bàn ăn nhưng gương mặt đã lạnh đi
phần nào.
“Húc, nên nhớ, mặt than muốn yên ổn, thực sự muốn yên ổn.” Vệ Thần không sợ chết nói.
Lê Duệ Húc trừng mắt nhìn hắn, đi lên
tầng thay quần áo, Tô Lạc đi ra, trong tay bê một đĩa thức ăn, cô nhìn
thấy bóng lưng Duệ Húc, trong lòng có chút mất mát. Có phải hắn lại
không ăn nữa không.
“Hai người làm sao vậy?” Vệ Thần nhìn
nhìn Duệ Húc, lại nhìn sang Tô Lạc, cảm thấy bọn họ hình như đang giận
dỗi, cho dù có lạnh như băng, cũng không phải như thế này.
“Không có gì, mời ngồi, anh…” Tô Lạc
khẽ lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào mối quan hệ của cô
với Duệ Húc, cuối cùng quyết định không nói tới. Còn có người này, cô
nhận ra hắn, nhưng lại không biết tên của hắn.
“Tôi là Vệ Thần, chị dâu có thể gọi
trực tiếp tên tôi, không cần phải gọi Vệ tiên sinh, Vệ tiên sinh, bởi
vì gọi vậy nghe giống như là đang gọi giấy vệ sinh.” Vệ Thần cười xua
tay, nhưng trong giọng nói có chút chán nản, bởi vì cái tên của hắn
khiến cho người khác dễ dàng kêu thành giấy vệ sinh.