Tô Lạc cười ảm đạm, người này dường như dẫn thân thiện, so với tính cách của Duệ Húc thực sự là hơn rất nhiều,
không biết bọn họ sao lại có thể trở thành bạn tốt.
Tô Lạc đặt bát đũa xuống bàn, lại một lần nữa đi vào trong bếp, Vệ Thần phát hiện, chân của cô đi hình như có chút cà nhắc.
Cô làm sao vậy, bị thương…
Lúc này, Duệ Húc đã thay xong quần áo
đi xuống dưới tầng, hắn đi về phía bàn ăn, ngồi xuống ,cầm tờ báo lên,
Vệ Thần vội vàng ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn chằm chằm như nhìn quái
vật.
“Húc, hai người thực sự đã kết hôn sao?”
Lê Duệ Húc buông tờ báo xuống, nhàm chán liếc Vệ Thần, hắn kết hôn hay chưa, Vệ Thần phải rõ hơn ai hết mới đúng.
“Húc, anh đúng là một người chồng tồi,
cho dù không thích cô ấy, nhưng hiện tại trên giấy tờ cô ấy đã là vợ
anh, làm sao anh có thể không quan tâm tới cô ấy, chân của vợ anh rõ
ràng bị thương, anh cũng không biết sao?” Vệ Thần nói xong, lại nhìn
thức ăn trên bàn, cô gái đáng thương, kết hôn khác gì không kết hôn, đều không có ai quan tâm, không có ai yêu.
Lê Duệ Húc nghe Vệ Thần nói xong, cũng
không có phản ứng gì đặc biệt, người hắn cưới, trên pháp luật cũng không có quy định, hắn nhất định phải đối tốt với cô mới gọi là hôn nhân.
Tô Lạc bê đồ ăn cuối cùng lên, Duệ Húc
vẫn tiếp tục xem báo, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô tình nhìn xuống chân
cô, không phải chỉ là đi bộ trên đường thôi sao, quả nhiên là yếu ớt, đi có một chút đã thành thế này.
“Chị dâu,… chị cũng ngồi xuống ăn đi.”
Vệ Thần trực tiếp ngồi xuống, bắt chuyện người này lại hỏi thăm người
kia, hình như hắn mới là chủ nhân ở đây.
“Không cần, ở phòng bếp, tôi đã ăn qua
rồi.” Tô Lạc cười, khóe mắt khẽ hồng lên, thực ra cô chưa ăn gì cả, chỉ
là cô rất mệt mỏi, cô cảm thấy chân cô đã bắt đầu không thể chống đỡ
được cở thể mỉnh rồi.
Cô đi qua bọn họ, lên tầng, trong lúc
đó, Duệ Húc cũng không có liếc mắt nhìn cô, ánh mắt cô nhìn xuống, lông
mi dài khẽ chớp ngăn cho nước mắt chảy ra. Mỗi bước đi trên cầu thang,
cô đều cố hết sức, cô thực sự mệt mỏi đến cực hạn, mỗi bước đi đều cố
gắng nuốt xuống đau đớn.
Cô đóng cửa lại, đem tất cả ngăn cách
bên ngoài, cô nằm lỳ trên giường, nhớ tới Vũ Nhiên, nhớ tới từng bước đi của mình trên đường, cô chớp mắt, dường như, ngay cả nước mắt cũng
không còn cách nào rơi xuống nữa.
Vệ Thần nhìn hồi lâu, cuối cùng không
hiểu vợ chồng họ đang làm cái trò gì, thực sự khso xử, hắn cầm đũa lên,
còn chưa đụng tới đồ ăn, một món ăn trên bàn đã bi lấy đi.
“Được rồi, anh muốn ăn, tôi cho anh.”
Vệ Thần cắn đũa, lại đưa đũa ra chuẩn bị gắp, lại bị người nào đó lấy
mất. Lão tử nhịn, ái bảo hiện tại hắn ngồi trên bàn ăn của tên kia, ăn
đồ ăn của tên kia.
Ánh mắt Vệ Thần hung hăng nhìn Duệ Húc, ánh mắt mở lớn, nếu tên này tiếp tục lấy đi đò ăn, hắn nhất định sẽ tức giận. Nhưng Vệ Thần đắc ý chưa được lâu, đĩa thức ăn kia lại bị Duệ Húc lấy đi đặt trước mặt hắn.
“Lê Duệ Húc, anh có ý gì, tôi làm trâu
làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, bây giờ ăn một bữa cơm của anh, anh
lại keo kiệt như vậy?” Vệ Thần tức giận quăng đũa lên mặt bàn, nếu cứ
tiếp tục như vậy, hắn sẽ không được ăn nha, hắn đói sắp chết rồi.
Lê Duệ Húc lấy một bát cơm, gặp một
chút đồ ăn vào bát, hắn phát hiện, những thức ăn này đều là thức ăn hắn
thích, cô lại như thế nhớ kĩ hắn thích ăn gì.