Người Chồng Máu Lạnh

Chương 20: Q.4 - Chương 20




Cô chỉ những nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, giọng nói hoảng hốt, “Đây là những kí hiệu của Đồng Đồng, chỉ có con bé mới viết như thế, đứa bé gầy này là Đồng Đồng, béo chính là Bánh Bao Nhỏ, cái này là điện thoại, rồi lại đến bọn trẻ, sau đó là kính mắt, kính mắt là tôi, cho nên bọn trẻ đi ra ngoài tìm tôi. Nhưng… Tôi không hề gọi điện thoại cho nó.”

Duệ Húc vội bước tới gần, Vệ Thần còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị một bàn tay giật lấy tờ giấy trên tay, Duệ Húc nhìn mấy hình vẽ trên giấy, đúng là nét bút của trẻ con, chỉ có vài nét đơn giản, nhưng đúng là có một cái điện thoại, hai đứa trẻ, còn có một kính mắt, Đồng Đồng muốn nói cho họ biết cái gì đây?

“Tôi cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, dường như đã có người sắp xếp tất cả mọi chuyện, đúng lúc Tử Lạc ra ngoài, ở nhà chỉ có hai đứa trẻ, thậm chí họ còn biết rõ của cô, rất rõ ràng, cho nên mới có thể dễ dàng lừa hai đứa trẻ ra ngoài, chúng ta cần phải xem xét lại.”

“Mấy người nói gì… Kẻ thù?”

Vệ Thần phân tích một chút, Thiếu Triết và Duệ Húc đưa mắt nhìn nhau, đều từ ánh mắt đôi phương nhìn ra sự lo lắng, nặng nề.

Bọn họ đều là người ăn, ở trên thương trường đã đắc tội với không ít người, Thiếu Triết có, Duệ Húc cũng có, mà mọi tình nghi đều nghiêng về phía Duệ Húc nhiều hơn, chỉ là không có mấy người biết Bánh Bao Nhỏ là con hắn, nghĩ tới đây, mọi nghi ngờ lại nghiêng sang phía Thiếu Triết, đây không phải chỉ là một vụ bắt cóc bình thường.

“Em muốn đi tìm Bánh Bao Nhỏ, nó mới hai tuổi, hiện tại nó đã đói bụng rồi, nó cần uống sữa rồi. ” Tô Lạc đột nhiên đứng lên, nói xong muốn chạy ra ngoài.

“Tử Lạc, không có chuyện gì, chúng ta sẽ đi tìm Bánh Bao Nhỏ,” Thiếu Triết an ủi cô, Duệ Húc định bước tới liền dừng lại, trong mắt hiện rõ sự đau đớn thống khổ, hắn ngẩng đầu lên, mặc cho lồng ngực như muốn nổ tung, hắn dùng sắc nắm chặt tờ giấy trong tay, cánh tay trái vẫn chưa khỏi, truyền tới một trận đau đớn.

Vệ Thần im lặng đứng cạnh Hà Duyên, Bánh Bao Nhỏ có hai người cha, có một người mẹ lo lắng rất nhiều, còn Đồng Đồng, chỉ có một mình Hà Duyên.

“Tôi nhất định sẽ đưa con gái cô về, tôi thề,” giọng nói Vệ Thần kiên định, Hà Duyên ngẩng đầu, sau đó liền cúi đầu xuống, cô đưa tay đặt lên lồng ngực, dường như đang chạm vào thứ gì sâu kín nhất.

Lúc này, trong một kho hàng tối đne, hai đứa trẻ đang ngồi trên đất ôm lấy nhau.

“Chị, Bao Bao đói, Bao Bao muốn mẹ…” Đồng Đồng ôm lấy Bao Bao, gương mặt đang yêu dính chút bùn đất, bộ quần áo sạch sẽ trên người đã nhem nhuốc.

Đồng Đồng dùng sức ôm chặt lấy Bánh Bao Nhỏ, môi mím chặt lại lại, “Chị, Bao Bao sợ, tối quá…” Bánh Bao Nhỏ không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào của nó.

Bánh Bao Nhỏ sợ, Đồng Đồng cũng sợ, cô bé cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé và Bao Bao còn chưa tìm được mẹ, đã bị mấy người bắt đưa tới đây, sau đó bị nhốt lại ở chỗ tối tăm này, đã lâu rồi hai đứa chưa được ăn, được uống.

Bánh Bao Nhỏ chép chép miệng, có lẽ cảm giác nơi này không có cha mẹ nên cậu bé có vẻ biết điều hơn, không dám khóc lớn, chỉ dựa vào Đồng Đồng ngủ, hai đứa trẻ truyền độ ấm cho nhau, dùng chính thân thể để giữ ấm cho nhau.

Trong bóng đêm truyền lại tiếng mở cửa, sau đó đèn bật sáng. Đồng Đồng đưa tay che hai mắt, tay kia ôm Bao Bao chặt hơn.

Bánh Bao Nhỏ cũng khó chịu chu cái miệng lên, khi hai đứa bé mở to mắt liền nhìn thấy một người đàn ông, còn có một người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ phất tay, sau đó người đàn ông liền ra ngoài, đóng cửa lại, nơi này chỉ còn ba người.

Bánh Bao Nhỏ sợ hãi cả người dính chặt lấy Đồng Đồng, dì kia không ngừng nhìn hắn, ánh mắt như vậy giống như thú dữ muốn ăn thịt trẻ con trên ti vi.

“Chị, Bao Bao sợ,” cả người Bao Bao co rúm lại, gương mặt đáng yêu, mêú máo.

Đồng Đồng không khóc, cô bé chỉ ôm Bao Bao, sau đó đưa Bao Bao ra sau lưng mình.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bao Bao.

“Mày chính là còn của Húc, thật giống nhau, ” Cô bước lên, ngồi xổm trước mặt Bánh Bao Nhỏ và Đồng Đồng, có chút sững sờ nhìn gương mặt Bánh Bao Nhỏ giống hệt Duệ Húc, nhất là đôi mắt kia, quá giống, đây là con của Húc, là con của người đàn bà kia, mà cô cả đời này không có khả năng sinh con.

Thế giới này thật không công bằng, cô không có con… Vậy mà người đàn kia đã có đứa con lớn như vậy rồi, hiện giờ lại ở trước mặt cô.

“Hai cháu nói xem, dì có xinh đẹp không?” Cô vuốt vuốt mái tóc dài, cười ngọt ngào.

Bao Bao gật đầu thật mahhj, “Xinh đẹp,” Đồng Đồng mím môi không nói gì, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xa lạ này.

“Vậy mẹ cháu xinh đẹp hơn hay dì xinh đẹp hơn?” Cô trang điểm thật đậm, cười dịu dàng, rõ ràng là rất tự tin vào diện mạo của mình.

Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt, “Mẹ xinh đẹp,” Gương mặt đắc ý, trong nháy mắt lạnh như băng, “Con tiện nhân kia làm sao có thể so sánh với Tề Trữ San tao, bởi vì mẹ mày, cũng vì mày, cho nên tao mới rơi vào tình trạng này…”

“Mẹ Bao Bao xinh đẹp nhất, dì xấu,” Bao Bao ngẩng đầu lên, cậu bé còn bé, chỉ biết yêu một mình mẹ mà thôi.

“Tao xấu…” Trữ San cười lớn một tiếng, “Tao thật muốn biết, nếu mày không còn gương mặt này nữa, Húc có còn muốn nhận mày làm con cháu nhà họ Lê, còn có đôi mắt này…” Trữ San đưa tay, đầu ngón tay như dao gắm, dọa cho Bao Bao phát khóc.

Trữ San cười lạnh, cô cũng chẳng phải người lương thiện, con của người đàn bà kia, chính cô giết chết cũng chẳng có gì đau lòng, đứa bé này vốn không nên tồn tại, hai nắm trước hắn không xóa bỏ vậy hôm nay cô nhất định sẽ giúp hắn xóa bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.