Người Chồng Máu Lạnh

Chương 21: Q.4 - Chương 21




Trữ San đưa tay muốn cào gương mặt kia, nhưng Đồng Đồng kịp thời chặn tay cô lại, cô tức giận giơ tay tát vào mặt Đồng Đồng.

Đồng Đồng cảm giác mặt thật đau, thật rát, nhưng cô bé vẫn bảo vệ Bánh Bao Nhỏ.

“Chị, đau…” Bánh Bao Nhỏ mếu máo, đưa bàn tay mập mạp xoa mặt Đồng Đồng.

“Dì hư, Bao Bao ghét dì…” trong mắt Bao Bao lần đầu có sự chán ghét, nó ghét người này đã nhốt nó, rất ghét người phụ nữ này, vì mắng mẹ nó, vì đánh chị nó.

“Tao không cần mày thích, tạp chủng,” Trữ San cười lạnh, đưa tay kéo Bao Bao ra khỏi người Đồng Đồng, đưa tay bóp mặt Bao Bao…

“Oa…” Sự đau đớn trên mặt khiến Bao Bao òa khóc.

“Mẹ, Bao Bao đau, Bao Bao đau quá… Chị…” Bao Bao đưa mắt nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu bé chưa bao giờ phải chịu đau như vậy, Trữ San giống như một kẻ điên bóp chặt lấy mặt Bao Bao, thậm chí còn kéo tóc của Boa Boa khiến cậu bé thấy khó thở.

“Chết tiệt, tạp chủng, mày dám căn tao, buông ra…” Trữ San đổ nhiên cảm giác từ chân truyền tới cảm giác đau, cô thả lỏng mặt Bao Bao, mà Đồng Đồng đang dúng sức cắn chân cô, cô bé không thể làm gì nhưng cô bé nhất định phải bảo vệ Bánh Bao Nhỏ.

“Cút ngay,” Trữ San như một con thú điên cuồng, dùng sức hất Đồng Đồng ra, một thân thể gầy yếu đập vào tường.

“Chị…” Bao Bao giãy dụa, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy dấu vết xanh hồng, cậu bé không ngừng giãy dụa, nhìn Đồng Đồng nằm trên mặt đất.

“Chị, chị… Chị…” Cậu bé không ngừng gọi Đồng Đồng, Trữ San dùng sức kéo cánh tay Bao Bao, gần như muốn kéo đứt tay cậu bé ra.

Nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền ra, người ở ngoài vội chạy vào, nhìn thấy cô bé đang nằm trên mặt đất, còn có đứa bé không ngừng gào khóc trong lòng Trữ San, người này đứng đó, nhìn qua cô gái trơ tráo này, nói thật, bọn họ không đồng tình, cũng không muốn đi bắt nạt mấy đứa trẻ này.

“Đưa nó đâu, biết phải làm gì rồi đấy?” Trữ San đưa Bánh Bao Nhỏ cho người đàn ông kia, sau đó mắt lạnh nhìn Bánh Bao Nhỏ, khóe môi nhếch lên độc ác, “Tô Tử Lạc, tao nói rồi, tao không chiếm được, mày cũng đừng mong có được, tao không có con, làm sao mày có thể có con chứ?”

Người đàn ông nhìn đứa trẻ khóc tới mặt mũi đỏ lừ, cố gắng bế nó một cách thoải mái nhất rồi đi ra.

“Bánh Bao Nhỏ…” Cả người Đồng Đồng lết về phía trước, cô bé cảm thấy lồng ngực mình đau vô cùng, đau như trước đây, cô bé dùng chút sức lực nhỏ nhoi đưa tay ra với theo Bánh Bao Nhỏ. Cô bé muốn bắt được bàn tay của Bao Bao…

“Chị… Chị….” Bao Bao cũng đưa hai tay với về phía Đồng Đồng, người đàn ông vẫn ôm cậu bé đi ra ngoài…

“Chị… Bao Bao sợ, Bao Bao muốn chị… Oa…” Tiếng khóc thê lương không ngừng truyền ra, trong đêm tối càng thêm thê lương.

“Mẹ…” Đồng Đồng cố gắng lết lên, muốn tiến về phía Bao bao, trên mặt có một dòng máu chảy xuống, gương mặt tái nhợt, môi bị cắn tới rớm máu, cô bé đã sớm quen với sự đau đớn này, nhưng… Cô bé không thể chịu đựng được nữa.

“Mẹ, mẹ ở đâu, cứu Đồng Đồng, cứu Bao Bao… Em trai bị người xấu bắt đi rồi…” Cô bé nhỏ giọng khóc, nơi này đã không còn Bánh Bao Nhỏ. Bánh Bao Nhỏ… Bàn tay cô bé dính đầy bụi bẩn, đôi mắt ngập nước, nước mắt không ngừng rơi xuống..

“Bánh Bao Nhỏ,” Tô Lạc đột nhiên đứng lên, đôi mắt khóc đỏ sưng lên, cô dùng sức giật tay ra khỏi tay Thiếu Triết chạy ra ngoài cửa…

“Tử Lạc,” Thiếu Triết đứng dậy, muốn kéo cô lại, nhưng cô so với động tác của hắn còn nhanh hơn, Duệ Húc đưa tay chặn đường Tô Lạc, sau đó đặt tay lên bả vai cô, “Lạc Lạc, yên tâm, nhất định anh sẽ đưa Bao Bao về, sẽ trả cho em một Bao Bao bình an vô sự,” Hắn đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô biết không? Cô mất đi con, hắn cũng vậy.

Cô có thể không cần kiên cường, nhưng hắn cần phải kiên cường, hắn không thể rối loạn, hắn muốn dùng sự tỉnh táo nhất, tinh tường nhất để đối mặt với những chuyện kế tiếp.

“Thật không?” Hai mắt Tô Lạc vô thần nhìn đôi mắt màu trà, màu mắt thật giống Bao Bao, “Nhưng em biết Bánh Bao Nhỏ đang khóc, nó đang khóc” Tô Lạc không ngừng thì thào nói, ai nghe thấy cũng đau đớn.

“Tin anh, sẽ không có chuyện gì,” Duệ Húc cảm giác hốc mắt mình nóng lên, Thiếu Triết đã đứng trước bọn họ, bình tĩnh nhìn họ, cuối cùng tay Duệ Húc cũng rời khỏi bả vai Tô Lạc, ở đây cô đau đớn cũng đã có một người an ủi.

Hắn lại dựa người vào tường, ánh mắt không rời khỏi Tô Lạc.

Thiếu Triết có chút phức tạp nhìn Tô Lạc đã ổn định hơn, từ ánh mắt của hắn và Duệ Húc đều nhìn ra sự lo lắng dày vò.

Bọn họ đều đang chờ một cuộc điện thoại, có lẽ là ở đây, cũng có lẽ là ở chỗ Vệ Thần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí ngày càng khẩn trương hơn, cuối cùng tất cả đều cảm thấy không khí nơi này đều không đủ họ, thật ngột ngạt.

Tiếng nhạc vang lên, không hề chói tai lại khiến tất cả ngẩng đầu lên, nhìn di động ai vang lên, không ai khá, chính là Vệ Thần.

Vệ Thần hít một hơi thật sâu, rồi mấy di động ra, giọng nói hắn vẫn rất quen thuốc ôn hòa, cũng giống như Duệ Húc, Vệ Thần cảm thấy có một cái gai không ngừng đâm vào tim hắn, xoáy thật sâu vào nơi đó.

“Uhm, tôi biết rồi,” hắn để điện thoại xuống, nhìn mọi người, sao đó nhìn về phía Hà Duyên.

“Không sao đâu, cô gái đen,” hắn cúi đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Đã tìn được rồi, Húc, anh nghĩ xem ai có thể làm chuyện này?” Vệ Thần ý vị sâu xa nhìn Húc, cái nhìn kia đã khiến Duệ Húc như rơi vào địa ngục.

“Húc, tổ tiên anh nhất định đã thiếu nợ người đàn bà kia. Cho nên, cô ta mới tra tấn anh, khiến cả đời này anh cũng không được yên ổn.” Vệ Thần lãnh đạm nói, đôi mắt Duệ Húc u ám tăm tối, không cần Vệ Thần nói, hắn đã biết người đàn bà kia là ai.

Tề Trữ San, vẻ mặt hắn xuất hiện sự lãnh khốc kinh người, hắn giật cửa đi ra ngoài, ‘Tề Trữ San, tốt nhất cô nên cam đoan con tôi không có viẹc gì, nếu không, tôi sẽ cho cô hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này… Cô đã khiến tôi phải mất đi một đứa con, nếu cô dám ra tay với Bánh Bao Nhỏ, tôi thề, sẽ khiến cô không kịp hối hận…’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.