“Lê Duệ Húc. Làm sao anh lại biết cỡ giày của em?” Tô Lậc thấy khó
hiểu, chân khẽ động, tuy rằng đôi giày này có chút cao, nhưng đeo vào
lại rất thoải mái.
Lê Duệ Húc đứng lên, liếc nhìn cô từ trên xuống, “Anh đã từng nắm chân của em.”
Nghe xong, mặt Tô Lạc liền đỏ nựng lên. Tuy bây giờ không phải thời
cổ, nhưng mặt cô vẫn đỏ giống như quả táo chín vậy. Khiến người khác hận không thể cắn một miếng. Lê Duệ Húc tuy không muốn đi cắn người, nhưng
ngón tay khẽ đưa ra, dễ dàng đỏ mặt như vậy, đúng là một người hiếm có,
những phụ nữ bên cạnh hắn lúc nào cũng muốn nhanh chóng leo lên giường
của hắn, không chỉ nói tới đỏ mặt, tốc độ cởi quần áo của các cô cũng
rất nhanh, mà Tô Lạc đúng là không thể nghi ngờ là một dạng phụ nữ sắp
tuyệt chủng.
“Chúng ta đi đâu?” Ngồi trên xe, Tô Lạc nhìn hai hàng đèn đường sáng ngời chạy dọc theo xe, có chút khó hiểu hỏi, ngay từ đầu, cô đã bị
động, bị kéo tới kéo lui, tới bây giờ cô vẫn chưa biết bọn họ đi đâu,
làm gì?
“Rất nhanh sẽ biết thôi,” Lê Duệ Húc lái xe, tay đặt trên lồng ngực, chạm phải chiếc hộp, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, dường như có âm
mưu mà người khác không biết.
Tô Tử Lạc muốn hỏi thêm, cuồi cùng chỉ có thể im lặng, cô biết hiện
tại cô hỏi cái gì cũng vô ích, giống như hắn nói vậy, rất nhanh cô sẽ
biết.
Đường đi này, nơi này, cô biết, là nơi cô chưa từng đặt chân vào, nhà của Ôn Vũ Nhiên.
Cô lắc lắc đầu, cô nghĩ lung tung rồi, rất nhanh, mọi thứ đều chứng
minh suy nghĩ của cô không hề lung tung, nơi họ đi tới chính là nhà của
Vũ Nhiên, trong nháy mắt sắc mặt cô chuyển trắng bệch, Lê Duệ Húc thản
nhiên nhìn bộ dáng cô, trên mặt không có nửa ý cười.
“Đi thôi.” hắn đưa tay về phía cô. Tô Lạc nắm chặt tay, thực sự cô
rất muốn chạy khỏi nơi này, mong có thể cách xa nơi này thật xa, rõ ràng không muốn có bất kì sự va chạm nào, tốt nhất là đừng bao giờ nhìn thấy nhau nữa, vì cái gì, bây giờ còn ép cô, còn muốn ép cô tới đây.
Bàn tay Duệ Húc vẫn ở trước mặt cô, cô biết, hôm nay cho dù có phải
cô nguyện ý hay không, vẫn phải đi tới, mọi người đang nhìn, hơn nữa cô
sẽ lấy thân phận là gì, người giúp việc, bạn gái hay là vợ của hắn, mỗi
thân phận cô đều không thể tiếp nhận.
Rốt cuộc cô đặt tay mình vào tay Lê Duệ Húc, hắn cảm nhận rõ ràng cả người cô đang run lên, lại có phần không muốn.
Tô Tử Lạc, chỉ cần cô vẫn là Tô Tử Lạc, chuyện này, nhất định cô phải đối mặt, nhất định.
“Nhớ kĩ thân phận của em, Tô Lạc.” Lê Duệ Húc đặt bàn tay lên tấm
lưng mảnh khảnh của Tô Lạc, dùng sức áp chặt, cả người khẽ rùng mình, cô nhẹ nhàng gật đầu, cô biết, mặc kệ thân phận của cô là gì, ngày hôm
nay, cô chỉ có một thân phận – người phụ nữ của Duệ Húc, không hơn không kém.
Bên trong, có rất nhiều ông to bà lớn đã tới, hôm nay là sinh nhật
hai tư tuổi của Trữ San, phần lớn người tới đều là người có máu mặt, hơn nữa còn có hai nhà họ Tề và họ Ôn liên kết làm việc với nhau, bữa tiệc
này, dĩ nhiên người bình thường không thể tham gia.
Mẹ của Vũ Nhiên có chút căng thẳng đứng bên cạnh chồng, hôm nay bà
mặc một bộ váy dạ hội màu đen, tuy rằng đã lớn tuổi, dáng người bà vẫn
rất đẹp, trang điểm thêm nữa, nhìn bà trẻ ra mấy tuổi, Đỗ Mỹ Tây ở cạnh
trừng mắt nhìn bà, những lúc thế này luôn chỉ có một mình bà ta được
đứng ở đây, hôm nay còn có thêm một người nữa, bà có thể không tức giận, không ghen tị sao, … Bà trừng mắt nhìn con mình, sao hắn lại không có
tiền đồ như vậy, đến cả chức tổng tài cũng không chiếm được, càng không
có bản lĩnh, không lấy nổi một người như Trữ San về làm vợ.
Trước đây, bà có thể hô mưa gọi gió, muốn cái gì là có cái đó, mà
bây giờ về già, lại phải cúi người trước mặt người đàn bà kia sao?
Bà tức giận toàn thân phát run, cũng không dám phát tác, hôm nay tới đây toàn những ông to bà lớn, bà nếu không thể nhịn được, như vậy,
người đầu tiên bị dọa sẽ là bà, da mặt bà cũng không có dày như vậy.
Ôn Vũ Nhiên ôm vợ yêu trong lòng, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Nhiên, nhất định anh phải thấy may mắn khi cưới em, anh xem hôm nay mẹ rất đẹp, mẹ cười thật vui vẻ, như vậy mới xứng đứng bên cạnh cha,”
Tề Trữ San kéo tay Vũ Nhiên, những chuyện này đều là cô làm cho hắn, nếu đổi thành người khác, chắc chắn hắn sẽ chẳng chiềm được cái gì cả, sẽ
mất đi tất cả.
Cho nên cưới cô, mới chính là lựa chọn sáng suốt.
Khóe miệng Vũ Nhiên giật giật, nhìn mẹ mình căng thẳng đứng cạnh
cha, ánh mắt ghen tị của bác gái, vẻ mặt khó chịu của anh trai, quả thực không thể bác bỏ, những điều này là do cô gái bên cạnh, quả thật cô đã
cho hắn rất nhiều cái lợi lớn, lớn đến nỗi hắn không thể tưởng tượng
được, hắn cho rằng phải mất rất nhiều thời gian hắn mới có thể cho mình
và mẹ những thứ này, lại phát hiện, mọi thứ tới quá sớm, ngoài dự đoán
của mọi người, nhưng tất cả những thứ này là thứ hắn cần sao?
“Cám ơn.” Vũ Nhiên nắm chặt tay Trữ San, cho dù với cô không có tình yêu, cũng là biết ơn, cô vì hắn và mẹ đã làm rất nhiều việc, hắn nhìn
thấy cũng sẽ ghi vào trong lòng, hắn sợ nhất mẹ hắn bị bác gái làm khó,
từ khi có cô ở đây, dường như người luôn bị làm khó là bác gái, hiện tại mẹ hắn cười cũng nhiều hơn, lại càng ưa thích người vợ này của hắn, đột nhiên hắn nhớ tới Lạc Lạc, nếu như là cô ấy, không biết tất cả những
vật chất này còn có không, mẹ sẽ thích cô ấy không, hắn lắc đầu, họ
không giống nhau, hắn tin tưởng mẹ hắn vẫn sẽ thích cô gái mà hắn yêu,
nhưng … Thời điểm đó, có thể họ đã không có một cuộc sống như thế này.
“Không cần cảm ơn, chúng ta là vợ chồng.” Trữ San dịu dàng dựa sát
vào lòng Vũ Nhiên, cô đúng là một người phụ nữ rất thông minh, bởi vì
muốn chiếm được toàn bộ, cho nên cô trở thành một người phụ nữ có thu
nhập tốt, một người vợ tốt, cho tới bây giờ cô làm gì đều lấy danh nghĩa của Vũ Nhiên.